Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Một Nha Đích Thỏ Tử
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 112: Chương 112
"Vâng, em đi trước. Tiểu Yến, nhớ ăn uống đầy đủ để nhanh khỏe lại nhé."
"Chưa ạ, em nhờ Thu Cúc lấy giúp rồi. Chút nữa em sẽ ăn."
Cô cầm đũa lên ăn, nhưng vừa ăn được vài miếng, Thu Cúc đã sốt ruột hỏi:
Nghe đến hai chữ "mang thai", nước mắt Dương Tiểu Yến bỗng nhiên trào ra.
Tần Chiêu Chiêu càng thêm xót xa.
Tần Chiêu Chiêu đã đoán trước cô ấy sẽ nói vậy, nên không hề ngạc nhiên. Cô dịu giọng:
"Hôm nay bữa trưa có món gà xào, ngon lắm."
Sau khi nhận tiền công từ Lục Trầm, ông lão mỉm cười hài lòng rồi rời đi cùng xe lừa.
"Em tự ăn được mà."
Cô nhìn Dương Tiểu Yến, thấy sắc mặt cô ấy đã khá hơn, nhưng ánh mắt vẫn ảm đạm, trống rỗng.
"Không đau... Chỉ là... từ nhỏ đến giờ chưa có ai đút cơm cho em ăn cả."
"Cậu đừng nói linh tinh, mau giúp tôi khiêng giường vào phòng đi."
Thu Cúc thở phào nhẹ nhõm:
Cô ấy lắc đầu, giọng nghẹn lại:
"Cô ấy ổn rồi, chị ở đây trông. Em đi ăn cơm đi."
Chương 112: Chương 112
Từ xa, Thu Cúc đã nhìn thấy cô, liền vẫy tay gọi:
"Cảm ơn cô. Chúng ta mới quen nhau mà cô đã đối xử tốt với tôi như vậy, thậm chí còn cứu mạng tôi nữa. Tôi thật sự không biết phải cảm ơn cô thế nào."
Cô nhẹ nhàng an ủi:
Ở khu gia đình quân nhân, một chiếc giường gỗ mới tinh được đặt ngay ngắn trên chiếc xe lừa.
"Được, tôi biết rồi."
Tần Chiêu Chiêu gật đầu:
"Tôi không biết... Tôi đã kết hôn ba năm mà không mang thai. Tôi từng mong ước có một đứa con. Nhưng giờ thì không còn nữa rồi..."
Lý Khánh Mai thấy vậy thì lo lắng:
Hai người đang trò chuyện thì Lý Khánh Mai cầm hộp cơm quay lại.
Sau khi các bác sĩ rời đi, Tần Chiêu Chiêu tiến lại gần, dịu dàng nói: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Cô thấy thế nào rồi?"
Cô ấy bật khóc nức nở, từng giọt nước mắt rơi xuống gối.
"Được thôi, có lẽ cô chưa thực sự tin tưởng tôi nên không muốn nói. Không sao cả, nếu sau này có chuyện gì không thể tự giải quyết, cứ đến tìm tôi. Chỉ cần trong khả năng, tôi nhất định sẽ giúp." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vừa thấy Tần Chiêu Chiêu, một bác sĩ nhận ra ngay:
"Hôm nay có món gà xào, ăn nhanh đi."
"Tiểu Tần, em đến thăm Tiểu Yến à? Em ăn trưa chưa?"
"Không ai chăm sóc cô ấy sao? Chồng cô ấy đâu?"
Nghe vậy, Dương Tiểu Yến không từ chối nữa. Cô vừa ăn vừa rơi nước mắt, những giọt nước mắt lăn dài trên má.
Dương Tiểu Yến vội vàng xua tay, ngại ngùng nói:
"May mà đưa đến kịp thời. Chúng tôi đã làm sạch t* c*ng và ngăn được nguy cơ mất máu quá nhiều. Tạm thời không còn nguy hiểm."
Lý Đại Hải cũng tò mò theo sau. Đây là lần đầu tiên hắn vào phòng này, vừa nhìn quanh đã buột miệng khen:
"Không có gì đâu."
"Vâng, cô ấy thế nào rồi?"
Sau bữa trưa, Thu Cúc cùng một vài đồng nghiệp trong xưởng giày kéo nhau đến trạm y tế thăm Dương Tiểu Yến.
"Trước đó, vợ của giám đốc xưởng có đến chăm sóc, nhưng chị ấy vừa đi lấy cơm. Còn chồng cô ấy thì đang đi làm nhiệm vụ, không có mặt ở đây."
"Cô là người đã đưa cô ấy đến đây đúng không?"
"Vậy thì tốt quá. Ăn xong chị cũng muốn đến thăm cô ấy."
Rời khỏi trạm y tế, Tần Chiêu Chiêu đi thẳng đến nhà ăn.
Lý Khánh Mai nghe vậy thì bật cười:
"Cảm ơn cô... đã cứu mạng tôi."
"Đêm nay cậu định làm tân lang đấy à?"
Đây là chiếc giường mà Lục Trầm đã nhờ thợ mộc đóng. Giường làm từ gỗ nguyên khối, chắc chắn và nặng tới hai, ba trăm cân.
"Không sao đâu, chăm sóc cơ thể tốt, sau này vẫn còn cơ hội. Chuyện đã xảy ra rồi, khóc cũng không thay đổi được gì.
"Tiểu Tần, bên này."
"Tôi không cần cô cảm ơn. Ai gặp tình huống như vậy cũng sẽ cứu cô thôi."
"Vậy là tốt rồi."
"Đừng nói vậy. May mà cô còn gặp may. Cô có biết mình đã mang thai không?"
Một bác sĩ đáp:
...
Dương Tiểu Yến nghe vậy thì xúc động, đôi mắt long lanh:
Lý Khánh Mai đặt hộp cơm lên bàn cạnh giường bệnh rồi nhẹ giọng nói:
"Vợ cậu đúng là có khiếu trang trí, ngay cả lọ mứt cũng cắm đuôi mèo nữa. Không gian ấm cúng thế này, bảo sao cậu nôn nóng thay giường mới."
Dương Tiểu Yến khẽ cười:
"Cô ấy không sao, may mà được cứu kịp thời. Nghỉ ngơi vài ngày là khỏe lại."
Nhìn quanh phòng, cô không thấy ai khác liền hỏi: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dương Tiểu Yến lập tức ngừng khóc, ánh mắt có chút do dự rồi khẽ nói:
Vừa thấy thợ mộc đi khỏi, Lý Đại Hải lập tức chọc ghẹo:
Còn Tần Chiêu Chiêu thì không đi nữa, cô trở lại phân xưởng tiếp tục làm việc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nói xong, anh đẩy cửa phòng Tần Chiêu Chiêu bước vào.
Dương Tiểu Yến lắc đầu, nghẹn ngào nói: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sau đó, chị quay sang Tần Chiêu Chiêu:
Cô không thể chịu nổi khi nhìn thấy ai đó khóc trước mặt mình.
Dương Tiểu Yến khẽ cử động, quay đầu nhìn cô, ánh mắt đầy biết ơn:
"Dương Tiểu Yến thế nào rồi?"
Cô có thể kể cho tôi nghe không? Trước khi đến xưởng, cô đã gặp chuyện gì?"
Tần Chiêu Chiêu mỉm cười nhẹ nhàng:
Tần Chiêu Chiêu thấy lòng mình chùng xuống.
"Tay em vẫn đang truyền nước biển, đợi truyền xong thì cơm cũng nguội mất rồi. Đừng ngại, ăn đi."
Chị dịu dàng đỡ Dương Tiểu Yến ngồi dậy, định đút cơm cho cô ấy.
"Chị tưởng chuyện gì to tát lắm. Được rồi, đừng suy nghĩ nhiều, ăn đi."
Nghe vậy, Tần Chiêu Chiêu thở phào nhẹ nhõm:
"Sao thế? Có phải còn đau không?"
Một mình anh không thể khiêng nổi, mà người thợ mộc là một ông lão gầy gò, cũng không đủ sức.
Tần Chiêu Chiêu bước đến, vừa ngồi xuống thì Thu Cúc đã mở hộp cơm ra, giục:
May mắn thay, Lý Đại Hải vừa lúc đi ngang qua, liền xắn tay áo giúp một tay. Hai người cùng nhau khiêng chiếc giường vào sân.
Thấy Tần Chiêu Chiêu, chị nở nụ cười thân thiện:
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.