Thập Niên: Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân
Ngũ Diệp Đàm
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 86
Đợi khi cúp điện thoại, trong đêm đó ông nói với bà cụ Trần cháu trai sắp về rồi, bảo bà mau đi chuẩn bị.
Người già xem trọng con nối dõi, cháu trai trưởng chính là tâm bệnh của ông.
Bên kia, Lâm Khê đi lên lầu.
Dù sao cũng là anh em đã mấy năm lăn lộn với nhau, Thạch Đầu nhanh chóng hiểu ra Trần Dã đang nói đến ai.
“Hả? Người phụ nữ nào?”
Lâm Khê nhìn Trần Dã.
Cậu cảm thấy cho dù là chị gái hay anh rể mình đều có dáng vẻ như đang dạy dỗ mình, kết quả chị của cậu nói câu đó rồi lại lên lầu đi ngủ, lên, lầu, đi, ngủ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cậu vốn định trừng mắt thêm lần nữa, nhưng cuối cùng lại nhếch môi, giơ chân ra đá Thạch Đầu thêm một cái, mắng: “Đó là vì cậu thiếu đòn.”
Trần Đông Bình nghe thấy cha nói vậy cũng rất ngạc nhiên.
Trần Dã trợn mắt nhìn cậu.
Thấy cậu như vậy, trong lòng Lâm Khê lập tức mềm nhũn, cô biết đứa nhỏ Trần Dã này phải giáo d·ụ·c thật mạnh tay. Nếu không cậu l* m*ng như vậy, ra tay không biết nặng nhẹ, nếu như thực sự đánh người ta xảy ra chuyện gì thì chính là tổn thương không thể cứu vãn. Đối với bản thân cậu hay đối với người khác đều như vậy.
“Em đang nghĩ chuyện của Tiểu Dã.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Có rất nhiều lúc, thực sự cũng vì tính cách này của Tiểu Dã, bảo vệ nguyên chủ, cậu đâu có thể mềm lòng chứ?
Cần cha mẹ ông bà nội để làm gì? Một chút chuyện nhỏ đã khiến mình bị đánh đến gào khóc inh ỏi, trầy da sứt thịt, làm gì cũng không tự do. Trần Dã thật là sướng, mỗi ngày làm gì chị cậu cũng không quản cậu, muốn gì chị cậu cũng sẽ mua cho, không cần thì cũng mua cho, cái gì cũng nuông chiều cậu, có chuyện gì thì còn có anh rể cậu làm chỗ dựa, quả thật là...
Cậu ‘à’ lên một tiếng: “Còn có thể quan tâm cái gì? Tiền đó, nếu không lúc mẹ cậu còn sống bà ta đã sinh con cho cha cậu làm gì? Chẳng lẽ còn mong chiếm lấy bản thân cha cậu sao?”
Thạch Đầu chép miệng: “Tại sao tớ không có người chị như vậy chứ? Nếu như chuyện này là do tớ làm, tớ nói cậu nghe, cha tớ chắc chắn sẽ không nói hai lời mà lấy dây mây ra quất cho tớ một trận trước, chị của cậu thật là bao che.”
Năm đó con trai của ông làm ra chuyện khốn nạn đó, con dâu qua đời, trước khi lâm chung đem con gửi nhờ cho nhà thông gia, dù ông có muốn giữ cháu trai lại nhưng nào có mặt mũi mà tranh?
“Nhưng mà em phải nhớ kỹ, bất cứ lúc nào chị cũng là người thương yêu em nhất, cũng sẽ luôn ở bên cạnh em, đừng cảm thấy buồn cũng đừng cảm thấy cô độc.”
Lâm Khê lại không nghĩ rằng thằng nhóc này thay đổi nhanh đến vậy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lại đợi đến khi hai ông bà cụ nhà họ Lâm lần lượt qua đời, ông lại đưa con trai đi đón một lần, kết quả bị tức giận đến bệnh nặng, lúc này vừa mới khỏe lại.
Cô lại quay đầu nhìn Trần Dã, đưa tay ra hơi ôm lấy cậu: “Được rồi, chị lên lầu đi ngủ trước, em nghỉ ngơi rồi suy nghĩ thật kĩ đi. Tạm thời chị sẽ không nhắc đến chuyện này nữa, đợi khi nào em muốn nói với chị thì chúng ta sẽ nói, hoặc là có một số chuyện em đi hỏi anh Lương cũng được.”
Hôm nay là chủ nhật, là ngày cả nhà họ Trần đoàn viên, trưa nay nếu như không có gì ngoài ý muốn, một người là con gái lớn Trần Đông Mai, một người là con gái út Trần Đông Lan cũng sẽ đưa chồng con của bọn họ về ăn cơm trưa.
Trần Dã mấp máy môi, trong lòng lại nghĩ đến những lời trước đó chị mình nói.
Cậu ấy nhìn cậu từ trên xuống dưới: “Chị gái và anh rể cậu không làm gì cậu chứ?”
Lâm Khê trầm ngâm một chút rồi nói: “Trước đó phía nhà họ Trần không có ai đến, chủ yếu chắc là vì ông cụ Trần bị bệnh. Yên tĩnh trong thời gian dài như vậy, chung quy cũng là một tai họa ngầm, em sợ lỡ như bọn họ tranh giành quyền nuôi dưỡng Tiểu Dã với em. Thật ra nếu xét về mặt pháp luật thì em không có bất kỳ phần thắng nào.”
Anh cũng nhìn theo Lâm Khê đi lên lầu, đợi khi cô vào đến bên trong mới chuyển ánh mắt về nhìn sang Tiểu Dã hỏi: “Em có muốn ra ngoài đi dạo chút không?”
Lương Triệu Thành cũng bị kinh ngạc vì những lời của Lâm Khê.
Cháu trai trở nên như vậy, trong lòng ông lại bắt đầu tiếc nuối vì ban đầu không tranh giành quyết liệt.
Lâm Khê nói: “Xin chào, tôi tìm ông cụ Trần.”
Đầu dây bên kia chuyển điện thoại cho ông cụ Trần.
Thằng nhóc này đang thò đầu ra nhìn ở trước cửa nhà cậu.
Lâm Khê cũng không chờ đợi, trong tối hôm đó liền đi đến cửa hàng nhỏ ở đầu thôn gọi điện thoại cho nhà họ Trần.
Những gai góc ban đầu cậu xù lên lập tức ủ rũ.
Lúc này Thạch Đầu không kịp né, hoàn toàn bị ăn một cú đá, nổi giận xoay người đạp lại Trần Dã. Trần Dã có thể tránh nhưng lại không tránh, cứ để cho cậu đá. Lúc này trong lòng Thạch Đầu mới thoải mái hơn, lại nói: “Nhưng nhà họ Hùng đó quả nhiên không phải thứ tốt.”
Cơ thể nhỏ nhắn của Tiểu Dã cứng đờ.
Ở trong hoàn cảnh xã hội thay đổi, bạn bè thân thích giàu phất lên, cho dù bọn họ vẫn còn nhỏ, nhưng đã gặp rất nhiều thứ rồi, đương nhiên là cũng hiểu ra. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Diệp Mỹ Dung:??
Trần Dã trừng mắt nhìn cậu.
“Em không thể để chuyện này xảy ra.” Cô chầm chậm nói.
Giọng nói khách sáo uyển chuyển, Tiểu Dã nghe mà trợn mắt.
Đứa nhỏ này đang cắn răng, cắn đến mức quai hàm cứng nhắc.
Cô cũng chưa ngủ, cô cầm băng ghi âm kia lật qua lật lại, vừa suy nghĩ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhà họ Lâm bên kia đã không còn bề trên, lúc này ông đã nổi tâm tư cương quyết đòi cháu trai về.
Trần Dã mím môi.
Thạch Đầu thực sự vừa hâm mộ vừa ghen tị.
Trần Dã đá viên đá dưới chân một cái, viên đá bay đến chỗ Thạch Đầu, cậu hỏi: “Cậu làm gì vậy?”
Trần Dã: “Em ra ngoài đây.”
Lương Triệu Thành đi lên, hỏi cô: “Đang nghĩ gì vậy?”
“Tiểu Dã, bọn họ còn nói muốn đi nhà họ Trần một chuyến, để ông chủ nhìn thấy vết thương của Hùng Thiên Thụ. Nói cái gì mà như vậy còn có hiệu quả mạnh hơn là làm loạn ở đây, bọn họ có ý gì? Ông chủ trong lời bọn họ là người cha cặn bã kia của cậu sao?” Thạch Đầu hỏi Trần Dã.
Cô đã nói rất nhiều rồi, vẫn nên để cậu tiêu hóa trước đi.
Bà cụ Trần:??
Nhưng rốt cuộc vẫn còn có chút băn khoăn.
Thạch Đầu sớm đã quen với công kích của Trần Dã, nghiêng người một cái đã né được sự tấn công của cậu, cười đáp: “Tớ thấy cả nhà tên họ Hùng kia đến đây nên mới lo lắng cho cậu, tới đây xem một chút? Cậu sao rồi?”
Vừa nói vừa kể lại những lời mà nhà họ Hùng nói sau khi rời khỏi nhà họ Lâm cho Trần Dã nghe.
Nhà họ Lâm bọn họ bây giờ chỉ còn lại một mình cô, chỉ là một người chị họ mười chín tuổi.
Là một người đàn ông trung niên nghe điện thoại.
Chương 86
Đêm đó Trần Dã nói với Lâm Khê, bảo cô gọi điện cho ông cụ Trần.
Cậu thực sự hâm mộ Trần Dã.
Thạch Đầu có chút không theo kịp tiết tấu của Trần Dã.
Nghĩ như vậy, cô cũng không có tư cách dạy dỗ cậu.
Sau đó cũng có nhiều lần ông muốn đón cháu trai về, nhưng đứa bé kia lại hận cha mình thấu xương, hận nhà họ Trần bọn họ, sống c.h.ế.t không chịu quay lại. Lúc đó bà thông gia vẫn còn sống, nhà họ Trần bọn họ lại hổ thẹn trong lòng, ông cũng không còn cách nào.
Tiền sao?
Đối diện là ông bà nội và cha ruột của Tiểu Dã.
Trần Dã vừa mới ra ngoài đã nhìn thấy Thạch Đầu nhà bà ba.
Lời này khiến trong lòng Trần Dã cảm thấy là lạ.
Lương Triệu Thành khịt mũi coi thường.
Ông cụ Trần nghe mà ngẩn ra.
Câu quay lại hỏi Thạch Đầu: “Cậu nói xem người phụ nữ kia quan tâm nhất là cái gì?”
Ánh mắt của anh rể cậu đều đi theo chị cậu rồi, đâu còn nhớ được đến cậu?
Nhưng điều này cũng chứng minh thằng nhóc này không hề cố chấp, thật ra là một người rất linh hoạt.
Cô nhẹ nhàng thở ra, nói với Lương Triệu Thành: “Trước đây em còn không bằng Tiểu Dã, luôn dựa vào sự bảo vệ của nó đấy.”
Lâm Khê chào hỏi xong, nói: “Ông Trần, cháu là Tiểu Khê, Lâm Khê của nhà họ Lâm, chị họ của Tiểu Dã. Vài ngày trước cháu nghe nói ông bị bệnh nên cháu định ngày mai đưa Tiểu Dã đến thăm ông một chút, không biết có tiện hay không?”
Trước đó nhà họ Hùng ra khỏi cửa, cậu ấy đang ở bên ngoài.
Nhà họ Hùng phẫn nộ, cũng không chú ý đến những lời mà mình nói đều đã bị người khác nghe được.
Vậy sớm muộn gì cậu cũng sẽ khiến cho bà ta không lấy được dù chỉ một đồng.
Lâm Khê buông cậu ra, trong lúc cậu vẫn đang trợn mắt nhìn cô, dưới ánh mắt vừa kinh ngạc vừa có chút chán ghét nhưng lại có chút kiêu ngạo vui mừng của cậu, cô bước lên lầu.
Cô quay đầu nói với Lương Triệu Thành: “Em cảm thấy Tiểu Dã còn mạnh hơn anh một chút.”
Sáng hôm sau lúc ăn sáng, ông cụ Trần nói với con dâu Diệp Mỹ Dung: “Hôm nay cháu cha muốn về nhà, nó không thích con, Mỹ Dung à, hôm nay con ra ngoài tránh mặt đi một chút.”
Nhưng mà lúc này, trên người cậu như được khoác lên một lớp vỏ kiên cố, bên ngoài cắm đầy gai nhọn.
Vào lúc này nghe thấy nhà họ Lâm bỗng nhiên gọi điện thoại đến nói là muốn đưa Tiểu Dã về thăm ông, đương nhiên là ông vô cùng kích động.
Trần Dã tự đi ra ngoài một chuyến.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.