Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 96: Chương 96

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 96: Chương 96


Sẽ c.h.ế.t người đó!

Tô Trà nhận lấy quyển sách, cô cụp mắt đọc qua đề bài, sau đó giơ tay cầm bút mấy của Trầm Nghiễm.

"Vẫn nên để cha đi thôi, các con còn phải đi học mà. Việc đồng áng cứ để cha làm là được rồi, các con chăm chỉ học hành đi, tương lai có tiền đồ rồi, phải dốc hết lòng hết dạ mà dưỡng lão cho ông đây đấy."

Chương 96: Chương 96 (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Trên trấn trên không phải có một đội vận chuyển đấy ư? Con nghĩ để cha học lái xe trước, sau đó chúng ta đi từng bước một, thử vận chuyển trước xem thế nào."

Sau khi nấu chín thịt kho tàu, Vương Tú Mi còn cố ý bưng cho ông bà nội Tô một bát nhỏ.

Cơm nước xong, Tô Thắng Dân nằm yên không nhúc nhích, còn phòng ông bà nội Tô bên kia lại có tiếng động, đoán chừng ông bà cụ đã cơm nước xong, đang chuẩn bị ra đồng.

Trưa hôm đó, Vương Tú Mi nấu một bát thịt kho tàu. Cái mùi vị đó, toàn bộ sân đều ngửi mà thấy thèm.

Người khác muốn nghĩ sao thì nghĩ, Vương Tú Mi cũng không quan tâm, dù sao thì da mặt của bà dày mà.

Tô Thắng Dân vẫn cần thể diện chứ. Gương mặt ông hiện rõ vẻ chua xót, lúc này cuối cùng ông cũng hiểu rồi, ông bị con gái chơi một vố.

Quay về trường học, Tô Trà về kí túc xá trước, sau đó đến căn tin, rồi xách túi lớn túi nhỏ đi từ căn tin đến tòa nhà tổng hợp.

Ông, ông quá khổ mà!

Ra đồng nào, qua một thời gian nữa, ông phải vào thành phố học lái xe, để làm tài xế.

"Được, được, được, công việc này tốt. Ngồi xe chắc chắn còn thoải mái hơn làm ruộng." Tô Thắng Dân vui vẻ cười ha hả.

"Nhanh thế?" Trầm Nghiễm khiếp sợ kêu lên một câu, sau đó nhận lấy quyển sách kia, bắt đầu phân tích cách giải.

Hôm nay tâm trạng của Tô Thắng Dân tốt, cho nên trên đường gặp ai ông cũng toe toét chào hỏi, khiến người ta nhìn mà không hiểu ra sao.

Không cần nghĩ cũng biết, nếu người trong thôn nghe thấy những lời đó sẽ chỉ trích ông cho xem.

Nhìn vẻ mặt đau khổ của ông cha già, Tô Trà bật cười thành tiếng.

Nét chữ tinh tế, tư duy mạch lạc, hơn nữa, tốc độ giải còn rất nhanh.

"Này, Tô Trà. Ở đây."

Xoẹt xoẹt xoẹt vài cái, chỉ vài phút sau, bài toán đã được giải xong.

Ngày đầu tiên ở riêng đã ăn thịt rồi, cái này vô cùng quá đáng.

Vừa nghe con gái nói là sẽ vào thành phố tìm việc, Tô Thắng Dân lập tức lấy lại tinh thần, ông ấy lập tức không nhịn được mà cất tiếng hỏi luôn: "Bao giờ thì vào thành phố? Cha có khả năng làm việc gì đây?"

Vương Tú Mi cũng đột nhiên nhớ ra chuyện này, đôi mắt của bà lập tức trợn tròn lên, nhìn về phía con gái mình bằng vẻ mặt ngây ngẩn.

"Hả, chúng ta đi làm việc ấy ạ?" Vẻ mặt của Tô Bảo cũng mờ mịt không kém.

Tô Trà đối diện với tầm mắt căng thẳng của mẹ già, cô đứng dậy, cất tiếng nói: "Tô Bảo, đứng dậy nào. Ba mẹ con chúng ta ra ngoài làm việc thôi."

Lại nói, về nhà chưa đến hai ngày, thế nhưng lại xảy ra quá nhiều chuyện.

Bình thường tất cả mọi người trong nhà đều biết Vương Tú Mi không thể vào được phòng bếp, bởi vì bà không biết nấu ăn, thế nhưng không ngờ mới ở riêng được một ngày, mà tay nghề nấu ăn đã tăng cao như thế rồi cơ đấy?

Cái này á? Nếu nói ra ngoài, người ta sẽ nói là nhà họ có lòng hiếu thuận ông bà cụ.

Vòng đấu loại của cuộc thi toán Olympic sắp bắt đầu rồi, tất cả các giáo viên của trường trung học phổ thông số một đều háo hức thử sức. Năm nay trường trung học phổ thông số một ở huyện của họ có vài hạt giống tốt, cho nên, năm nay họ chuẩn bị làm lớn một phen.

"Không có gì. Hôm qua lúc ở nhà tôi có làm mọt bài toán, thế nhưng tư duy không được logic cho lắm, thế nên tôi mới chỉ làm được một phần đầu thôi. Tô Trà, cậu xem bài này giúp tôi, sắp xếp lại các bước giải một chút." Trầm Nghiễm nói xong thì lấy một quyển tài liệu ra, mở ra câu hỏi khó kia rồi đẩy quyển sách về phía Tô Trà.

Chức vị "người đứng đầu gia đình" không đến lượt ông, thế nhưng ra đồng làm việc, ông lại chạy không thoát.

Nhìn thấy dáng vẻ ngốc nghếch của cha già, Tô Trà nuốt xuống mấy lời: chạy xe đường dài là mệt nhất.

Tô Thắng Dân vừa nghe thấy những lời này, thì lập tức đứng bật dậy.

Bây giờ ông đã thoái vị rồi, cho nên ông chỉ việc ở nhà ăn nằm mà thôi, người nên ra đồng làm việc là Vương Tú Mi mới đúng.

Trường trung học phổ thông số một huyện. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ha ha ha, hôm nay lại là một ngày tốt...

Đúng là không thể phủ nhận được chuyện Vương Tú Mi hay tìm cớ để lười biếng, hết ăn lại nằm, thế nhưng về cách đối nhân xử thế, Vương Tú Mi cũng không ngốc chút nào.

Bị Tô Trà dỗ dành như thế, Tô Thắng Dân cười toe toét kéo Vương Tú Mi đi ra đồng làm việc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Cha, cha yên tâm đi, cha chỉ phải vất vả một thời gian nữa thôi. Sau này chúng ta vào thành phố tìm việc làm, còn công việc đồng áng thì chúng ta bỏ tiền thuê người làm giúp là được rồi." Tô Trà cười cất tiếng an ủi Tô Thắng Dân.

Thế nhưng nếu ăn thịt mà vẫn không quên hai ông bà cụ, hai khái niệm này hoàn toàn khác nhau. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tô Trà cất bước đi về phía Trầm Nghiễm bên kia, sau khi đi đến chỗ của mình, cô ngồi xuống, rồi mới quay người hỏi Trầm Nghiễm ngồi ngay sau: "Có chuyện gì thế?"

-----

Trầm Nghiễm thấy Tô Trà vừa vào đến cửa của lớp học, thì nhanh chóng phất tay gọi cô.

Có thịt ăn rồi!

Ôi chao, tự mình làm chủ nhà mình tốt quá đi mất.

"Không đi, em là "nhất gia chi chủ" của nhà chúng ta, người nên ra đồng làm việc là em mới đúng." Tô Thắng Dân cũng không quên trách nhiệm của người đứng đầu gia đình kia.

Một người đàn ông như ông lại nằm ở nhà nghỉ ngơi, để vợ con ra ngoài làm việc, thì có khác gì phế vật ăn bám đâu cơ chứ?

Con gái à? Chẳng lẽ cả nhà này bắt một mình mẹ con ra đồng làm việc thật đấy ư?

"Tô Thắng Dân, dậy đi, ra đồng làm việc thôi." Vương Tú Mi gọi ông ấy.

Ở nhà bên kia, sau khi hai cha mẹ già nhà mình đi làm không bao lâu, Tô Trà cũng khoác cặp đi ra ngoài. Cô phải quay về trường học.

"Đúng vậy. Cha chúng ta không định đi làm, mà chúng ta cũng đâu thể bỏ hoang ruộng vườn được, đúng không? Cho nên chúng ta chỉ có thể tự đi làm thôi chứ sao nữa. Chút nữa nếu có người trong thôn hỏi, vậy thì chúng ta cứ ăn ngay nói thật, nói cha chúng ta đang ở nhà nghỉ ngơi."

Bữa cơm trưa hôm đó, bốn người của chi thứ hai đều ăn đến cái bụng tròn vo, cả đám nằm yên trong phòng không nhúc nhích. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 96: Chương 96