Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Tiểu Tiểu Đích Hiểu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 92: Chương 92
Người ở chi lớn vừa nghe thấy những lời của Tô Thắng Dân nói là Tô Thắng Lợi đã về, thì trong lòng vừa kinh ngạc vừa hoảng hốt, vội vã rời đi ra khỏi phòng.
"Dạ, ông đi chậm một chút." Tô Trà thấy khi ông nội Tô đứng dậy có hơi loạng choạng, thì lo lắng đi qua đỡ ông cụ.
Đầu óc thông minh, có can đảm, có quyết đoán.
Ông nội Tô thừa nhận, ban đầu người mà ông cụ coi trọng là Tô Vận. Thế nhưng từ hai tháng trước, ông cụ bắt đầu chú ý đến cô cháu gái Tô Trà này nhiều hơn.
Mà Tô Vận lại vô cùng vui vẻ. Cuối cùng cũng ở riêng rồi.
Tô Trà lập tức ngước mắt lên, đôi mắt trong veo, mềm mại và gợn sóng cứ thế đối diện với tầm mắt lạnh lẽo của Tô Vận.
Nếu muốn nói khi nhìn thấy Tô Trà đi ngay sau ông nội Tô, ai là người ghen tị nhất, vậy người đó chắc chắn là Tô Vận.
Tất cả mọi người của chi cả, chi thứ hai và chi thứ ba đều tới. Ý tứ của ông nội Tô cũng vô cùng rõ ràng.
Ông nội Tô ngồi ở ghế trên, đảo mắt nhìn quanh những người khác.
Trấn trên.
Đồng ý là được rồi, cho dù Tô Trà có thể giúp đến mức độ nào, chỉ cần cô đồng ý là được rồi.
Đoạn đường xa nửa tiếng, Tô Thắng Lợi đạp xe với tốc độ như lái ca-no, không bao lâu sau đã về đến nhà.
Cô không những đến, còn thành công thuyết phục ông cụ rồi.
Từ giờ trở đi, bọn họ phải tự dựa vào năng lực của mình rồi.
Vừa vào sân, Tô Thắng Lợi thấy trong nhà chính không có một ai, phòng nào phòng nấy đóng chặt cửa lại. Không khí trong nhà vô cùng bất thường. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Tô Trà, cháu đã nói sau khi ở riêng, mọi người vẫn là người nhà họ Tô. Thế cho nên, sau này chú nhỏ và bác cả cháu gặp chuyện gì, nếu cháu có thể giúp, cháu nhất định phải giúp đấy nhé." Vẻ mặt ông nội Tô nghiêm túc, ánh mắt ông cụ nhìn chằm chằm vào Tô Trà.
Càng nhìn, lại càng cảm thấy cảnh tượng kia không được thích hợp cho lắm.
"Cha, con không muốn chia nhà." Tô Thắng Hoa không đợi ông nội Tô cất tiếng, đã ủ rũ nói lên ý kiến của mình trước tiên: "Cha, chuyện hôm nay là do Tô Vận không hiểu chuyện, sau này con chắc chắn sẽ dạy dỗ lại con bé cẩn thận, cha đừng tức giận, tức giận có hại cho sức khỏe."
Thậm chí không hiểu vì sao, ông cụ còn coi trọng Tô Trà hơn Tô Vận nhiều, giống như một loại trực giác vậy.
"Cháu sẽ giúp." Thế nhưng, cô cũng chỉ cố hết sức mà thôi. Những chuyện vượt qua giới hạn như trái pháp luật, hay vượt qua phạm vi năng lực của cô, thì cô sẽ không giúp.
Cho nên, địa vị của Tô Trà thay đổi từ bao giờ thế?
Đứa bé này, tương lai chắc chắn sẽ rộng mở.
Ánh mắt Tô Vận nhìn chằm chằm vào Tô Trà, đôi mắt trợn tròn đến nỗi, con ngươi cũng sắp lồi ra ngoài luôn rồi.
Tô Thắng Lợi đang đi làm, đột nhiên thấy Tô Thắng Dân đến tìm mình, trong lòng chú ta vô cùng hoảng hốt.
Nhìn thấy Tô Thắng Lợi về, trong lòng những người của chi cả đều hiểu sắp có chuyện xảy ra rồi.
Ở bên ngoài, tất cả mọi người đứng trong nhà chính nhìn thấy cánh cửa phòng của ông bà nội Tô mở ra.
Chị đây cho cô được như ý.
Ông nội Tô nghe hiểu ý tứ trong lời nói của Tô Trà thì thở phào nhẹ nhõm một hơi. Ông cụ cũng không nói gì nữa.
Chú ta vội vàng xin nghỉ làm rồi quay về nhà nói với Lưu Mĩ Lan một tiếng, sau đó lập tức cùng Tô Thắng Dân về thôn.
Trên đường Tô Thắng Lợi liên tục hỏi Tô Thắng Dân xem trong nhà đã xảy ra chuyện gì. Thế nhưng lúc này Tô Thắng Dân lại vô cùng kín miệng, chỉ nói "chờ về đến nhà là biết." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Người đầu tiên đi ra chính là ông nội Tô. Mà người đi theo ngay sau ông nội Tô chính là Tô Trà, còn bà nội Tô thì mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim đi theo Tô Trà.
Tô Thắng Hoa có chút lo lắng. Ông ta làm con cả trong nhà, từ trước đến nay, ông ta chưa bao giờ có suy nghĩ là sẽ ở riêng cả. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bà nội Tô đi theo phía sau lưng Tô Trà, điều này đồng nghĩa với việc, trong cái nhà này, địa vị của Tô Trà đã ở phía trên bà nội Tô rồi, chỉ kém mỗi ông nội Tô nữa mà thôi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Cha, mẹ, thằng ba về rồi."
Tô Thắng Dân gọi với về phía phòng của ông bà nội Tô.
Ngay cả Tô Vận trước kia cũng chưa từng được hưởng thụ vinh quang bậc này. Tuy Tô Vận được cưng chiều, thế nhưng vẫn phải xếp sau bà nội Tô.
Bây giờ cẩn thận ngẫm lại, Tô Vận mà so với Tô Trà, vẫn còn kém xa.
Tô Thắng Hoa thầm nghĩ... Ông nội Tô thực sự định chia nhà!
Lời hứa của Tô Trà chỉ được thực hiện, khi chuyện đó nằm trong giới hạn bao dung của cô.
Tuy rằng đã quyết định chia nhà rồi, thế nhưng khi thực sự đến giờ phút này, trong lòng ông nội Tô vẫn vô cùng tiếc nuối.
Trong phòng, sau khi ông nội Tô nghe thấy âm thanh của Tô Thắng Dân thì nâng mắt liếc Tô Trà một cái, sau đó ông cụ hít sâu một hơi, cất tiếng nói: "Đi thôi, cùng ra ngoài nào."
Hừ, không phải cô muốn ở riêng ư?
Chỉ riêng điểm này thôi, Tô Vận đã kém xa Tô Trà rồi.
Sống hơn nửa đời người rồi, ông nội Tô cảm thấy bản thân đã quan tâm quá nhiều.
Chương 92: Chương 92
Bốn mắt nhìn nhau, Tô Trà khẽ cong đôi môi đỏ mọng, nở nụ cười nhạt với Tô Trà.
Chỉ riêng việc hôm nay rồi, tất cả mọi người đều mong được ở riêng, thế nhưng ngoại trừ Tô Trà ra thì không có ai dám đến tìm ông cụ cả, cơ mà, Tô Trà lại dám đến.
Thấy cảnh tượng thế này, tất cả mọi người đứng ngoài đều không nhịn được mà sửng sốt.
Thế nhưng nay mọi việc xảy ra đến mức này, đều do con gái Tô Vận của ông ta gây ra. Tô Thắng Hoa sốt sắng đến độ nổi lên mấy cục nhiệt rồi.
"Cha, xin cha bớt giận. Anh cả nói đúng đấy ạ, tức giận tổn hại sức khỏe. Chỉ là trẻ con không hiểu chuyện mà thôi, không đến mức phải ở riêng như thế này chứ?" Tô Thắng Lợi cũng tiếp lời.
Ông cụ lại ngước mắt lên nhìn Tô Trà, sau đó lập tức cụp mắt xuống.
Thế nhưng Tô Trà lại vô cùng bình tĩnh.
Trong nhà chính nhà họ Tô.
Về phương diện đối nhân xử thế cũng không chê vào đâu được. Vừa đến cửa đã tặng đồ, xong mới bắt đầu nói lý. Trình tự và thái độ như thế, chẳng ai chê trách được cô làm việc không ổn cả.
Mọi người sống chung với nhau suốt quãng thời gian dài như thế, bây giờ nói tách ra là tách ra.
"Ông không sao. Đi thôi." Ông nội Tô an ủi cô, rồi lập tức cất bước đi ra ngoài.
Ánh mắt của Tô Vận quá rõ ràng, cho dù Tô Trà có muốn giả vờ như không nhìn thấy cũng không được. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.