Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Tiểu Tiểu Đích Hiểu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 63: Chương 63
"Còn phải nói ư? Anh dám khẳng định, chỉ cần anh dốc lòng dạy dỗ, năm nay trường chúng ta chắc chắn sẽ nắm chắc suất top tỉnh."
"Vậy trung tâm mua sắm của hệ thống có những thứ gì?"
"Có."
"Hệ thống, vì sao cậu lại trói buộc với tôi?"
Vợ Tống Minh tên là Ngô Ngọc, cũng là giáo viên của trường trung học phổ thông số hai, chẳng qua cô ấy dạy cho học sinh khối mười.
"Biết rồi, anh biết rồi mà. Lần sau anh nhất định sẽ sửa."
"Hệ thống? Cậu ở đâu đấy?"
Gặp được một kí chủ thích lợi dụng sơ hở thế này, hệ thống mệt tâm lắm.
"Phần thường là tiền à?"
Vừa nghe Tống Minh nói thế, Ngô Ngọc lập tức cảm thấy có hứng thú.
C·h·ế·t thật, sự quyến rũ của tôi sắp không thể che giấu được nữa rồi...
Khóe miệng hệ thống run rẩy. Khi nhìn thấy một đống các biểu tượng tự luyến không ngừng hiện lên trong đầu kí chủ, nó cảm thấy có chút cạn lời.
Chương 63: Chương 63
Nhìn năm chữ kia, vẻ mặt hệ thống ngẩn ra. Nó suy nghĩ một lát rồi tỏ vẻ: Nô tì không làm được!
"Không biết."
Thầy ấy cất lời đáp lại: "Anh xong việc rồi, ra ngay bây giờ đây."
Không nhất định, ý là có thể không phải tiền ấy hả?
Bên kia, Tô Trà hoàn toàn không hề biết một loạt thao tác của hệ thống, trong đầu cô đang bắt đầu mặc sức tưởng tượng về tương lai tươi đẹp của chính mình.
Vừa rồi, họ và hai người kia có làm cùng một đề thi không thế?
"Tự luyến hơn cô ấy."
Gặp được một kí chủ thích tự luyến, nên làm sao bây giờ?
Hai người trò chuyện một lát, rồi mới thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi.
Đó mà là hơi khó à? Phải là rất khó, vô cùng khó, khó đến b**n th** mới đúng ấy.
Hệ thống vội vàng lên mạng search, gõ một dòng chữ vào ô tìm kiếm.
"Giỏi thế cơ à?"
"Vậy mỗi lần thi đều có thưởng à?"
Ơ, hệ thống câm nín một lát.
Tôi lại xuất hiện với vẻ đẹp mê người...
Tô Trà nghe xong thì có chút xíu mất mát rồi đấy.
Vừa thấy Tống Minh đi ra, Ngô Ngọc cười cười. Tuy rằng cô ấy đã biết Tống Minh là người có tính cách nếu bận rộn sẽ quên mất cả thời gian, thế nhưng lúc này cô ấy vẫn không nhịn được phải cất tiếng nhắc nhở.
"Hạt giống tốt đến mức nào mà có thể khiến anh vui mừng như thế?"
"Cô thông minh."
"Lão Tống, sắp mười giờ rồi, nếu không thì để công việc đó ngày mai hẵng làm? Lãnh đạo quốc gia chúng ta cũng nói rồi đấy thôi, thân thể là tiền vốn của cách mạng, công việc bận rộn, gấp gáp cũng đâu có xong ngay được."
"Vậy nếu không phải đề thi do giáo viên ra, mà là đề do tôi tự soạn rồi tôi tự thi, có được thưởng không?"
"Anh nói anh xem, khi nào mới có thể sửa được cái tật xấu này hả? Đừng có hơi bận một chút đã không có khái niệm thời gian như thế chứ. Anh xem đồng hồ đi, sắp mười giờ đến nơi rồi.
Cố gắng học tập, cố gắng làm giàu!
Tô Trà vẫn đến tòa nhà tổng hợp kia học, sáu giờ năm mươi, Tống Minh cầm chồng bài thi ngày hôm qua mà thầy ấy đã chấm xong đi vào phòng học.
"Ôi, vậy thì tốt quá rồi."
"Không nhất định."
Ngoài cửa sổ, ánh trăng m.ô.n.g lung đang dát bạc lên đất, trong phòng thi thoảng sẽ vọng ra tiếng thì thào nói chuyện của hai người.
Khi tầm mắt của thầy ấy dừng ở vị trí của Tô Trà thì khẽ dừng lại một chút.
Ánh đèn mờ nhạt, m.ô.n.g lung hắt ra ngoài cửa sổ, kết hợp với ánh trăng bên ngoài tạo thành một khung cảnh vô cùng đẹp đẽ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thầy ấy đi thẳng lên bục giảng rồi đứng đó đảo mắt nhìn đám học sinh phía dưới. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Lần nào anh cũng nói thế, nhưng đến bây giờ anh đã sửa được chưa?"
Những bạn học gần đó nghe đoạn đối thoại của Tô Trà và Trầm Nghiễn thì đều cảm thấy hoài nghi nhân sinh.
Tô Trà đi theo đoàn người rời khỏi tòa nhà tổng hợp, sau đó coo bay thẳng về tòa kí túc xá dành cho nữ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tống Minh đang làm việc trong phòng, nghe thấy lời vợ mình nói thì tháo cặp kính đang đeo trên sống mũi xuống, đặt vào trong hộp kính.
Thế nhưng hệ thống vẫn trả lời.
Vài phút sau, Tống Minh rời khỏi thư phòng.
"Xin chào bạn học mới, tôi tên là Trầm Nghiễn, là học sinh lớp 11-1." Cậu bạn chủ động cất tiếng tự giới thiệu, sau đó tiếp tục nói: "Tôi vẫn nên gọi tên cậu đi. Tô Trà, đề thi vừa nãy cậu có làm được hết không?"
Trời đã khuya, thế nhưng một căn nhà dành trong khu nhà ở dành cho giáo viên của trường trung học phổ thông số hai vẫn còn sáng đèn.
Vợ Tống Minh đứng ngoài cửa, sau khi nói xong lại giơ tay gõ gõ vài cái.
Tính ra, đến bây giờ hai người đã kết hôn với nhau được mười năm rồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trong kí túc xá vẫn còn những người khác, cho nên Tô Trà thầm gọi một câu trong lòng.
"Hệ thống 5600, là hệ thống học tập. Kí chủ có thể thông qua việc làm nhiệm vụ mà hệ thống giao để nhận phần thưởng của hệ thống. Phần thưởng ngoại trừ tiền còn có phần thưởng ngẫu nhiên nữa. Kí chủ cố gắng học tập nhé, sau khi hệ thống thăng cấp là có thể mở ra trung tâm mua sắm của hệ thống rồi."
Lúc trước hai người quen biết nhau cũng nhờ làm cùng đơn vị, sau này tiến thêm một bước mới phát triển thành vợ thành chồng.
"Không, tôi cảm thấy đề bài có hơi khó." Vẻ mặt Tô Trà hiện rõ sự sống không còn gì luyến tiếc nữa rồi.
Lúc này, cô mới có thời gian nghiên cứu hệ thống đột nhiên xuất hiện trong đầu mình.
Tô Trà nghe thấy câu trả lời của hệ thống thì trong lòng vui đến độ sắp nở hoa đến nơi.
Rất nhanh sau đó, đáp án mà hệ thống mong chờ đã hiện ra. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Về đến kí túc xá, soạn quần áo để đi tắm rửa, nửa tiếng sau, Tô Trà đã nằm trên giường của cô.
Ngày hôm sau, giờ tự học buối tối.
"Xin chào kí chủ, tôi ở đây."
"Khụ khụ, anh có muốn sửa thì cũng cần phải tiến hành theo tiến trình để đảm bảo chất lượng chứ." Tống Minh vừa dứt lời đã thấy vẻ mặt của vợ mình sầm xuống, thầy ấy vội vàng cất tiếng nói sang chuyện khác: "Vợ ơi, gần đây anh phát hiện ra một hạt giống rất tốt."
"Cốc cốc cốc."
Tiền Tiền đáng yêu như thế, sao lại có thể không cần Tiền Tiền cơ chứ?
"Ừm, tôi cũng chưa làm xong."
Bởi vì nó là một hệ thống đứng đắn.
"Cậu là ai?" Tô Trà tò mò hỏi: "Có thể giới thiệu một chút không?"
Đừng tỏ ra quyến rũ nữa, cô đã quá hấp dẫn rồi...
"Là một học sinh ở lớp thường, thế nhưng năng khiếu về toán học lại rất cao. Con bé chưa từng học qua chương trình học của toán Olympic, thế nhưng còn giỏi hơn cả những học sinh đã từng học qua rồi ấy."
"Tôi cũng thấy hơi khó, bài cuối cùng tôi vẫn chưa làm xong." Trầm Nghiễn phụ họa.
Cái gì mà bảo đề bài hơi khó?
Về chuyện này, nó làm không lại cô.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.