Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Tiểu Tiểu Đích Hiểu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 56: Chương 56
Cái này, cái này, cái này, nhanh quá đi mất!
Chín giờ, trưởng thôn ngồi máy kéo trong thôn đi họp.
Vẻ mặt Tô Bảo mờ mịt, chị gái cậu bé có ý gì thế nhỉ?
Cho nên, bạn học nhỏ à, em vẫn nên tiếp tục phấn đấu đi.
"Không." Tô Trà nhẹ nhàng cười nói với Tô Bảo: "Chị làm xong rồi."
Bà nội Tô đứng trong sân nhìn theo bóng lưng Tô Trà một lúc lâu không nói gì. Mãi lâu sau, bà cụ mới xoay người đi về phòng mình.
Đó là... bài tập hè của cô!
Tô Trà ngồi trong phòng cũng nghe thấy, giọng nói này hình như là của trưởng thôn.
"Em mơ cái rắm ấy."
Hu hu hu, cậu bé đáng thương quá đi mất thôi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Gương mặt Tô Bảo lập tức hiện rõ vẻ suy sụp, vốn cậu bé có một "người cùng khổ" vì bài tập hè là chị gái, thế nhưng ai mà ngờ được, chị gái hết khổ rồi, muốn bỏ cậu lại chịu khổ một mình.
Thấy Tô Trà đi ra, trưởng thôn lập tức cười nói với Tô Trà:
Trưởng thôn họp xong quay về rồi à?
"Em làm bài tiếp đi, chị đi ra ngoài một lát." Tô Trà ném cho Tô Bảo một câu nói như thế rồi đứng dậy đi ra ngoài luôn, để lại Tô Bảo ngồi một mình trong phòng, tiếp tục làm bài tập hè của cậu bé.
Tô Bảo: đây là chị gái ruột của cậu bé đấy...
"Làm nhanh đi, nếu không làm xong, em phải chép lại toàn bộ bài tập hè một lần đấy." Tô Trà không thèm ngẩng đầu lên, cô vừa làm bài của mình, vừa cho Tô Bảo một vạn điểm chí mạng.
Trong trí nhớ của Tô Trà, suốt nhiều năm qua cô chưa từng gặp lại loài sinh vật mang tên bài tập hè này rồi.
Cậu bé ngẩng đầu lên, liếc nhìn chị gái nhẫn tâm nhà mình, sau đó Tô Bảo trợn tròn mắt.
"Ôi chao, bây giờ lớp trẻ tài giỏi quá, văn chương xuất sắc đến mức này."
"Ha ha ha, quá khen rồi. Tôi nhờ một người trẻ tuổi trong thôn viết đó. Bản thảo này viết cũng chỉ tạm được thôi, cũng là do con bé lo lắng cho trình độ văn hóa không cao của tôi, nếu không, bản thảo này còn có thể viết văn nhã hơn nữa kìa."
"Không được, cháu phải nhận lấy." Trưởng thôn không cho Tô Trà có cơ hội từ chối, trực tiếp đặt quả dưa hấu đang ôm trong lòng xuống đất.
Bốn giờ chiều, cuối cùng Tô Trà cũng có thể buông cây bút trong tay xuống. Khi Tô Trà buông bút, Tô Bảo nghe thấy tiếng động bèn nhìn qua.
Lần nào trưởng thôn đi họp cũng mặc bộ quần áo này. Nói theo lời của vợ trưởng thôn thì... mặc bộ quần áo này lên, thoạt nhìn chồng bà ta vô cùng có khí thế.
Hu hu hu, cuối cùng bọn họ cũng được nghỉ ngơi rồi đúng không?
Bên kia, trong thành phố...
"Hu hu hu, viết không xong, em xong đời rồi."
Tô Trà nghe thấy những lời mà Tô Bảo hỏi, thì ngẩng đầu lên liếc cậu bé một cái. Chỉ liếc một cái thôi, sau đó Tô Trà lại cúi đầu xuống làm bài tiếp.
Ông già này đang đắc ý đây mà.
Tô Trà - người vẫn luôn nhàn rỗi suốt thời gian qua, giờ đang phải múa bút thành văn.
Đến giữa trưa, nhà nào nhà nấy đều chuẩn bị nấu cơm, khói bếp bốc lên nghi ngút...
"Thầy giáo nói, nếu không viết xong thì phải chép lại toàn bộ bài tập hè một lần." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sau đó, Tô Bảo nghe thấy tiếng Tô Trà trả lời.
"Tô Trà, Tô Trà, cháu có ở nhà không?"
"Chị, chị không làm nữa à?"
Những người khác nhìn thấy thế mà trong lòng chua xót.
Ôi trời ơi, cũng do sáng nay Tô Trà nhìn thấy Tô Bảo bị Vương Tú Mi ra lệnh cưỡng chế ở nhà làm bài tập hè, không được ra ngoài chơi, Tô Trà mới đột nhiên phản ứng lại, bài tập hè của cô một chữ cũng chưa đụng.
Thế nên, Tô Trà vô cùng sốc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Lão Tô, bản thảo của ông hay thế, ông nhờ ai viết vậy? Từ bao giờ mà thôn các ông có người viết lách lợi hại vậy?"
Có điều, nếu chuyện mà lão Tô nói là thật, vậy tương lai nhất định sẽ có một nhân tài đi ra từ thôn Thanh Sơn rồi.
Mới sáng hôm nay, Tô Trà bỗng nhớ ra một chuyện vô cùng quan trọng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trưởng thôn đi rồi, trong sân chỉ còn lại Tô Trà và bà nội Tô.
"Chị, chị làm bài nhanh như thế, chờ chị làm xong bài của chị, có thể làm bài tập hè giúp em luôn không?" Tô Bảo cẩn thận hỏi, giọng điệu mang ý thám thính.
Sống suốt hai đời, cuối cùng Tô Trà cũng được trải nghiệm cảm giác vội vã làm bài tập hè trước ngày khai giảng.
"Chị, sao chị im lặng thế?"
Cách mạng chưa thành công đâu, đồng chí vẫn cần phải nỗ lực.
Bên ngoài sân đột nhiên truyền tới một tiếng gọi.
Tô Bảo nghiêng đầu ngó qua chỗ chị gái, sau đó cậu nhìn thấy ngòi bút của Tô Trà xoàn xoạt vài tiếng đã viết ra được đáp án.
Tô Bảo bị chị gái nhà mình mắng cho thì cảm thấy tủi thân vô cùng.
Trưa hôm đó, hai chị em Tô Trà và Tô Bảo ăn cơm nhanh như chuẩn bị đánh giặc, sau khi ăn xong lại lập tức quay về phòng làm bài tập.
Không phải chỉ là một cuộc họp thôi ư? Năm nào mà chả có dăm ba cuộc họp, thế nhưng lần nào trưởng thôn cũng đều cảm thấy hồi hộp như lần đầu.
"Bà nội, cháu mang dưa hấu vào phòng bếp ngâm nước lạnh đã nhé, đợi tối tất cả mọi người về hết thì chúng ta cùng ăn." Tô Trà vừa nói vừa ôm quả dưa hấu đi vào phòng bếp.
Ôi trời ơi, tốc độ làm đề của chị gái nghiêm túc ư?
Khi Tô Trà ra khỏi phòng, trưởng thôn đã được bà cụ mời vào trong sân.
"Trưởng thôn, ông khách sáo quá rồi, dưa hấu này ông vẫn nên mang về nhà đi thôi."
"Được rồi, ông để dưa nhà cháu ở đây nhé, ông về đây." Trưởng thôn nói xong thì lập tức quay đầu rời đi.
Khoe khoang, hành động này của lão Tô là khoe khoang một cách trắng trợn.
Thế nhưng càng nghiệt ngã hơn là, chỉ còn ba ngày nữa là cô phải đi học lại.
"Tô Trà, nhờ có bản thảo mà cháu viết cho ông, hôm nay ông đi họp được lãnh đạo khen ngợi nhiều lắm. Đúng lúc khi ông quay về có gặp một người bán dưa hấu, ông mua hai quả, mang sang đây cho cháu một quả đây này."
Lúc này trưởng thôn đã họp xong, ông ta đang cùng những cán bộ thôn của các thôn ra đi về phía căn tin. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tô Bảo: cuộc sống này, không còn gì mà lưu luyến nữa rồi.
Chương 56: Chương 56
"Ha hah ha, tạm được tạm được. Người trẻ tuổi này thông minh lắm, lần trước khi thu mua thóc, tôi nhờ con bé tính toán ghi sổ..." Trưởng thôn bắt đầu dông dài kể lại chuyện lần trước, nói mãi không ngừng.
Tô Bảo ngồi cạnh Tô Trà, thằng nhóc này còn thảm hơn cả Tô Trà nữa. Tô Trà chỉ vùi đầu vào viết, thế nhưng người ngồi cạnh cô còn lợi hại hơn, vừa làm bài vừa hú hét.
Tô Trà vùi đầu làm bài không ngừng, cô chính là một cỗ máy giải đề không có tình cảm.
Trong lòng Tô Bảo chua xót, có đủ các loại cảm giác như ghen tị, hâm mộ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.