Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Tiểu Tiểu Đích Hiểu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 539: Chương 539
Nhìn thấy dáng vẻ khoe khoang này của Phó Hành Khanh, mọi người đều lườm anh một cái.
"Anh ấy chính là kiểu, không tùy tiện nói cười, không gần nữ sắc."
Mọi chuyện cũng khá giống với dự đoán của Tô Trà.
Tầm mắt mọi người đều nhìn về phía Phó Hành Khanh đã đi tới bên cạnh Tô Trà.
Mọi chuyện bắt đầu từ việc nghiên cứu và phát triển thành công dự án máy vi tính, thế giới rộng lớn như vậy, đương nhiên không chỉ có bọn họ nhìn thấy triển vọng phát triển của dự án máy vi tính, các nước khác cũng có thể nhìn thấy xu hướng phát triển trong tương lai của thiết bị điện tử.
Mọi người: Cái quái gì vậy!
Em gái nhỏ lại là người thổ lộ trước với tên tiểu tử thối không biết xấu hổ Phó Hành Khanh kia ư?
Huống chi với tư cách là người phụ trách của dự án mới, Tô Trà phải chịu trách nhiệm quản lý rất nhiều việc. Vả lại vì lý do sức khỏe nên giáo sư Vương VInh Bình sẽ không tham gia dự án mới. Thiếu một nhân vật tài giỏi như giáo sư Vương trong tổ dự án, đương nhiên sẽ khiến công việc của những người khác phải tăng lên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bầu trời Bắc Kinh dạo gần đây cũng không yên ổn, rất nhiều người đến tìm hiểu tin tức, công khai hay âm thầm gì cũng có. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Kể từ hai ngày trước, hai người đã nói chuyện thân thiết với nhau hơn, sau đó mỗi lần ở gần nhau lại càng thêm thân mật.
Trong khi mọi người đang nói chuyện xung quanh Tô Trà, Phó Hành Khanh ăn xong bữa cơm cũng bước từng bước đi về phía cô.
Người đã đến tuổi này, không chịu thừa nhận bản thân đã già rồi cũng chẳng phải chuyện hay ho gì.
Đi một bước tính một bước, vấn đề an toàn của Tô Trà chắc chắn phải được đảm bảo.
Nói đến đây, Cốc Ích càng sầu thêm, năm sau phải giải quyết xong chuyện của chi nhánh, tới lúc đó dự án mới của Tô Trà cũng bắt đầu được tiến hành.
Nghe được câu hỏi này, Tô Trà tỏ vẻ, có thể trả lời được.
Mấy năm nay, số dự án Tô Trà phụ trách tuy không nhiều lắm nhưng có thể thấy rõ thành tích rất khả quan. Hơn nữa, những hạng mục trong tay cô nếu có thể phát triển thành công trong thời gian ngắn như vậy cũng rất hiếm thấy.
Này, bất ngờ không, ngạc nhiên không.
Chương 539: Chương 539
Dự án mới này không chỉ có sự tham gia của người của ông mà còn có sự tham giá của hai nhà khoa học Tô Trà kéo vào lần trước, đến lúc đó có lẽ sẽ có nhiều chuyện xảy ra đây.
Còn có Smith cũng bám riết không tha, sau khi trở về đã gọi điện cho Cốc Ích mấy cuộc chỉ để hỏi thăm tin tức.
Cả một đám người chỉ thích xem náo nhiệt càng không chê chuyện lớn, nhìn thấy Phó Hành Khanh đi tới không những không kiềm chế được mà ngược lại càng ồn ào hơn.
Chỉ là, ánh mắt của em gái Tô có vẻ không tốt lắm!
Bởi vì…
“Này, ông nhìn lại mặt mình đi, tôi chỉ là tạm thời rời cương vị công tác thôi chứ có phải chuyện gì nghiêm trọng đâu. Lúc nào rảnh chúng ta vẫn có thể hẹn gặp nói chuyện, uống rượu mà.” Vương Vinh Bình thấy vẻ mặt buồn rầu kia của ông bạn già, cười ha hả nói tiếp: “Nhờ có ông mà bây giờ tôi nghỉ cũng thoải mái hơn rồi, nếu tôi phải từ chức từ mấy năm trước, tôi thật sự không yên tâm.”
Ôi vãi, người anh em này của họ có thể làm được!
“Đúng vậy, bây giờ viện Nghiên cứu Khoa học của chúng ta đã có Tiêu Nhiên do ông cử tới, còn có Tô Trà, sau một thời gian nữa Tiêu Nhiên sẽ có thể từ từ tiếp quản lớp của ông rồi.” Nhắc tới chuyện này, Cốc Ích cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tất cả họ đều ngày ngày huấn luyện cùng nhau nên không ai hiểu đối phương hơn họ, trong lòng Phó Hành Khanh nghĩ gì không qua nổi mắt bọn họ.
Đúng là có thể khiến người khác yên tâm nhưng kiêu ngạo phải luôn đi kèm với đề cao cảnh giác.
Ở viện Nghiên cứu Khoa học có Tiêu Nhiên, còn có Tô Trà. So với Tiêu Nhiên, Tô Trà có thể xem là một đứa trẻ tài năng giữa bạn bè cùng lứa. Sau này thế hệ lớn tuổi phải nghỉ hưu, người đứng đầu dẫn dắt rất có thể là Tô Trà kia.
Mọi người: Cho anh ánh mắt của tôi đấy, tự mình từ từ nhận biết đi…
Thậm chí Cốc Ích còn nghe nói rằng kể từ khi kết thúc trao đổi học thuật, một số thế lực đã quay đầu bắt đầu tập trung nghiên cứu về điện tử.
Mỗi khi Phó Hành Khanh không ở bên, Tô Trà cũng không để mình rảnh rỗi, cô bận rộn đọc sách, sắp xếp dữ liệu chuẩn bị cho dự án mới.
"Người mở lời trước là tôi." Tô Trà vừa nói ra những lời này, bầu không khí vốn sôi động nhất thời trở nên yên tĩnh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đúng lúc này Tô Trà về quê thăm ông bà, dự án máy vi tính vừa mới hoàn thành, thế lực bên ngoài hỏi thăm thân phận của Tô Trà rất nhiều, nhân cơ hội này Tô Trà ra ngoài tránh đầu sóng ngọn gió cũng tốt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bên cạnh một đám người lần lượt cáo trạng, Tô Trà cũng mỉm cười nghe, cô không hề cảm thấy khó chịu chút nào, trái lại còn cảm thấy rất thú vị.
Thật ra điều này cũng dễ hiểu, một miếng bánh lớn thơm ngào ngạt được đặt ở đó, ai mà không muốn cắn một miếng?
Tô Trà là người đầu tiên làm ra bánh thơm, người nào nhìn vào chẳng thấy ghen tị rồi muốn được chia phần chứ?
Trước khi Tô Trà rời Bắc Kinh, Cốc Ích đã đề cập đến chuyện Vương Vinh Bình tạm thời rời cương vị công tác, tính toán thời gian chắc là trong vòng vài ngày tới.
Trong văn phòng của Cốc Ích ở viện Nghiên cứu Khoa học, Vương Vinh Bình đang nói lời tạm biệt.
Cuối cùng, Tô Trà cũng ở lại quân khu của Phó Hành Khanh ba ngày rồi mới rời đi. Trong ba ngày này, Phó Hành Khanh không có nhiều thời gian để dẫn Tô Trà đi dạo xung quanh, hai người chỉ có thể tranh thủ thời gian nghỉ ngơi của anh để ở bên nhau.
Chao ôi~
Tại Bắc Kinh.
"Chúng em nói cái này cho chị nè, bình thường Phó Hành Khanh rất nghiêm túc, chỉ cần hé mặt ra một chút có thể dọa các cô gái nhỏ rơi nước mắt rồi. Chị dâu, chị không sợ sao?"
Phó Hành Khanh ngẩng đầu ưỡn ngực, tỏ vẻ: Cho nên đám mấy người đừng hỏi gì.
Vương Vinh Bình phải rời đi như vậy, Cốc Ích cũng không thấy dễ chịu chút nào. Nưng ông ta cũng không có cách nào khác, cơ thể đã không khỏe rồi, nếu cứ để Vương Vinh Bình tiếp tục làm việc chẳng khác nào bắt ông ấy trả giá bằng mạng của mình.
"Chị dâu, kể cho chúng em nghe Phó Hành Khanh tỏ tình với chị như thế nào đi, kể đi mà!"
Hỏi nhiều như vậy, trong lòng mấy người không chua chút nào sao?
Trên đời này không có bức tường nào không lọt gió, thân phận của Tô Trà chỉ có thể giấu được trong chốc lát, tới lúc thật sự không thể giấu được nữa thì phải bàn bạc biện pháp đối phó sau này.
Dự án mới còn chưa bắt đầu nhưng Tô Trà vẫn chuẩn bị từ trước, tục ngữ nói rất đúng, đừng đánh một trận chiến chưa được chuẩn bị, phải chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, lo trước khỏi họa.
Chỉ chớp mắt một cái thôi, bọn họ đã không còn là những cậu nhóc vừa đến viện Nghiên cứu nữa, giờ họ đều lên chức ông nội, thân thể không còn như trước nữa, ngay cả tinh thần cũng không như lúc trẻ tuổi.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.