Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Tiểu Tiểu Đích Hiểu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 504: Chương 504
Sau đó bà hỏi từ tận đáy lòng: “Con có chắc là giúp đỡ bạn học không?”
“Sau đó, bạn gái kia phát hiện người bạn ấy thơm là em nên khóc ầm lên, sau đó cậu ấy còn nói với giáo viên là em bắt nạt cậu ấy, em oan quá mà!”Tô Bảo nói tới chuyện này cảm thấy có hơi uất ức.
Đầu tiên là Tô Thắng Dân vô ý nhắc về chuyện ở quê.
“Không có gì đâu ạ, chỉ là chuyện giúp đỡ bạn học…” Mà thôi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tô Thắng Dân ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của con gái cũng cảm thấy hơi ngượng ngùng, bèn nói lái sang chuyện khác: “Con nói ít thôi. Đúng rồi, hôm qua giáo viên trường con tìm mẹ con làm gì đấy?”
Hy sinh, cách dùng từ này tuyệt vời thật!
Cũng không biết thế lực nào đã khiến Tô Bảo hiểu lầm đến mức lấy thân mình ra để hi sinh bằng cái “nhan sắc” cơ đấy, hơn nữa Tô Bảo có cái đó luôn sao? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng dù có là em trai ruột đi chăng nữa, Tô Trà cũng muốn hỏi cậu bé một câu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hai vợ chồng ở bên cạnh nghe thấy con gái mình nói vậy thì cũng thôi, không nhắc đến chuyện này nữa.
Ngoại trừ Tô Bảo ra cả ba người còn lại đều không hẹn mà cùng nhìn về phía khuôn mặt đen xì cậu bé.
“Con chắc chắn chứ.” Tô Bảo dùng sức gật đầu, sau đó nhìn chị mình, nói: “Chị, chị phải phân xử giúp em.”
Tô Bảo đứng trước mặt Giang Huấn nhìn cậu bé không được đẹp lắm.
Khó lắm Tô Trà mới có thời gian rảnh ngồi trò chuyện với gia đình, Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi đều kể hết mọi chuyện lớn nhỏ diễn ra gần đây, cứ lải nhải không thôi.
Cậu bé nhớ lại đã hai tháng rồi mình chưa được ăn món thịt kho tàu mẹ làm. Bạn nhỏ Tô Bảo vùi đầu ăn, mặc dù đã cố gắng hạ thấp cảm giác hiện diện của bản thân nhưng vẫn bị đôi vợ chồng trọng nữ khinh nam phát hiện ra.
Tô Bảo đã quen với hành vi rải cơm c·h·ó tùy thời tùy lúc của cha mẹ nên vẫn tiếp tục gặm một miếng thịt kho tàu, nói: “Cha, mẹ, tém tém chút đi ạ, con vẫn còn là em bé đó.”
Đồng chí Tô Tiểu Bảo phát hiện ra mỗi lần chị mình ăn cơm ở nhà thức ăn sẽ ngon hơn bình thường.
Nhận ra ánh mắt kỳ diệu của người nhà mình, Tô Bảo mím môi, một chút buồn tủi đang dâng trào.
Cục cưng đau lòng nên cục cưng phải nói ra!
“Sao thế? Con cũng không xấu mà. Con như này gọi là khỏe khoắn, ông nội bà nội có nói rồi, phải khỏe mạnh thì sau này mới có sức để làm việc chứ.” Tô Bảo giơ giơ cánh tay nhỏ nhắn của mình lên, ý bảo mình chẳng béo chút nào.
“Chuyện là như thế này, bạn Tiểu Hoa lớp em thích Giang Huấn, sau đó Tiểu Hoa đột nhiên muốn thơm Giang Huấn, nói đó là cách làm của người nước ngoài. Em thấy Giang Huấn không muốn nên mới giúp cậu ấy, em thò lại gần thay Giang Huấn trở thành người bị thơm.”
Tất nhiên không phải ngày thường đồ ăn không ngon, nhưng dù sao nếu so với lúc có chị ở nhà vẫn khác nhiều.
Vương Tú Mi thấy con trai lại béo thêm một lớp mỡ không nhịn được đánh đầu cậu bé một cái, nhắc nhở: “Con ăn ít lại đi, mẹ thấy gần đây con béo lên rồi đấy.”
Sau khi Tô Vận rời khỏi, thủ đoạn của cô ta cũng rất lợi hại, cứ dữ dội như sấm rền, liên tục dính sát vào người nhà họ Vương. Không chỉ vậy, nghe nói là đang chuyển hướng sang kinh doanh trở lại, không hề gặp phải trở ngại gì. Tuy nhiên, tiếng tăm cũng đã đồn xa, lời ra lời vào cũng chẳng ít.
“Con ăn ít lại đi, mẹ con nói không sai đâu, phát triển chiều ngang không tốt. Con nhìn mặt con này, lại tròn thêm rồi đấy.” Tô Thắng Dân nói xong còn nhìn vợ mình một cách nịnh nọt.
Tô Bảo cũng được hưởng gen của ông nội Tô, thật ra mặt mày cậu bé cũng không xấu, chỉ hơi tròn một chút, hơi đen một chút. Với cả, nếu nhìn kỹ trông Tô Bảo cũng giống Tô Trà khoảng hai ba phần.
Tô Trà rũ mắt, nhìn đứa em trai vừa béo vừa đen nhẻm trước mặt mình.
“Ừ ừ, không béo, Tô Bảo của nhà ta không hề béo đâu nha.” Tô Trà vẫn cảm thấy không nỡ với đứa em trai này, vì để không đả kích đến lòng tự trọng của cậu bé nên cô đành phải dỗ ngọt một chút.
Con gái nhà người ta mê là mê Giang Huấn, ngay cả mẹ ruột của Tô Bảo như Vương Tú Mi cũng phải thừa nhận rằng Giang Huấn rất đẹp, trắng trẻo, sạch sẽ, nhã nhặn, xinh trai và cách nói chuyện cũng tốt.
Bữa cơm vô cùng náo nhiệt, Tô Trà ăn no căng bụng vì dĩa thịt kho tàu.
Cơm nước xong xuôi, cả nhà tụ lại nói chuyện phiếm với nhau.
Ví dụ như món thịt kho tàu chẳng hạn, ngày thường nếu cậu bé muốn ăn đồng chí Vương Tú Mi sẽ nói: “Phí công làm gì, ăn được là được.”
Em trai, có phải em hiểu lầm nghĩa của từ “đẹp trai” này rồi không?
“Gì mà đẹp trai cơ, hai đứa không thấy cô gái nhỏ kia đang khóc lóc ỉ ôi, uất ức như vậy sao?” Vương Tú Mi nghe thấy lời của Tô Bảo thì nhảy vào phá đám ngay lập tức.
Sao bọn họ không thấy nhỉ?
Có câu nói rất đúng: Người so với người làm người ta tức c·h·ế·t, hàng so với hàng chỉ muốn ném.
Nhưng mà còn sự đẹp trai?
Người trên bàn ăn nghiêm túc nhất là đồng chí Tô Tiểu Bảo.
Tô Trà nhìn cha mẹ mình như vậy, vốn dĩ đang ăn thịt kho tàu thơm phức nhưng lại cảm thấy mình bị nhét cơm c·h·ó đầy miệng.
“Khụ khụ khụ…” Tô Trà nhìn dáng vẻ đầy oan ức của bạn nhỏ Tô Bảo thì bất ngờ bị sặc.
Nhưng Tô Bảo vẫn còn cảm thấy tủi thân nên nói tiếp: “Chị, chị nói xem, em đã hy sinh sự đẹp trai của mình để trợ giúp bạn Giang Huấn, sao lại thành người làm sai được?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tô Bảo vừa nói xong, hai vợ chồng còn đang rắc cơm c·h·ó ngay lập tức giữ ý tứ hơn.
Chương 504: Chương 504
Thành phố C rộng lớn như vậy, mỗi khi có chuyện đều sẽ nghe thấy tin đồn.
“Mẹ, mẹ nói gì vậy, con vẫn đang tuổi ăn tuổi lớn đấy.” Tô Bảo ngẩng đầu, cãi lại một câu, ngay sau đó lại nói tiếp: “Hơn nữa, ăn được ngủ được là tiên mà.”
Không phải khoảng thời gian trước khi Tô Vận ra khỏi, chuyện này là do Tô Thắng Dân nghe được từ anh cả Tô Thắng Hoa lúc cả hai gọi điện thoại. Tính tình của ông vốn rất thẳng thắn, giờ gặp phải chuyện như vậy ít nhiều gì cũng cảm thấy không thoải mái trong lòng.
Nhắc đến chuyện này cũng khiến Vương Tú Mi dở khóc dở cười, Tô Bảo còn nhỏ, đương nhiên là bà cũng biết chuyện này, nhưng có một đứa nhóc như Tô Bảo trong nhà cũng khiến bà cảm thấy bớt lo lắng.
Tô Bảo còn chưa nói xong Vương Tú Mi ở bên cạnh đã không nhịn được cười nhạo một tiếng.
“Ăn được là được” có nghĩa là bà sẽ thuận tay làm cơm đối phó vài bữa, thịt xào còn được chứ còn loại đồ ăn có quá trình làm phức tạp như thịt kho tàu thì không có cửa đâu.
Nói thật, gen của nhà ông nội Tô cũng không kém, con cái lớn lên đều ưa nhìn. Kể cả khi ba đứa con của ông nội Tô, bốc đại một đứa đi ra đường cũng chẳng ai chê xấu.
Vương Tú Mi đối diện với ánh mắt tranh công của chồng mình, ánh mắt bà lộ ra ý cười. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.