Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 501: Chương 501

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 501: Chương 501


Hơn nữa, nếu không phải Tô Trà là con gái nuôi của hai vợ chồng thằng hai, vậy nhà họ Trầm có một Trầm Trang một Trầm Nghiễm ở đây, làm sao có thể để thằng nhóc nhà họ Phó nhặt được bảo bối như thế chứ.

“Bà nội, cho cháu xin một viên với.” Phó Kiều Kiều vừa thấy socola, ánh mắt cũng sáng lên.

“Ai, tiếc quá, nước phù sa chảy ra ruộng ngoài rồi.” Bà cụ suy nghĩ, Trà Trà là một đứa nhỏ ngoan ngoãn, thằng nhóc nhà họ Phó may mắn quá.

Bà cụ nhìn Tô Trà một hồi lâu, lại nói tiếp: “Lần này cháu tới, bà thấy cháu lại gầy đi rồi, có phải bận quá không? Mặc dù các cháu còn trẻ nhưng nếu công việc bận quá cũng phải chú ý giữ gìn sức khỏe. Trà Trà, cháu đừng chê bà lải nhải, phải giữ sức khỏe, đừng để tương lai mắc một thân bệnh tật.”

Nếu nó có thể dùng icon để trả lời thì giờ này, khắc này, hệ thống chỉ muốn ném cho Tô Trà một cái biểu tượng tỏ ý rằng… bạn thật là đồng bóng ~

“Trà Trà, cháu xem bây giờ cũng không còn sớm, hay là cháu ở lại ăn cơm chiều xong rồi hãy đi? Dù sao trong nhà chỉ còn mỗi bà già này thôi, những người khác ai cũng bận rộn cả rồi. Kiều Kiều vất vả về đây, vừa lúc cháu cũng tới chơi, ở lại ăn cơm cùng nhau đi!” Bà cụ mỉm cười nhìn Tô Trà rồi nói, trong ánh mắt lóe ánh sáng chờ mong.

“Gần đây bà nghe nói hình như Tô Trà đang hẹn hò với đứa nhỏ nhà họ Phó đúng không?” Bà cụ hỏi.

“Đi đi đi.” Bà cụ vẫy tay.

Bà cụ không còn hỏi han cô ấy nữa, cứ một lát lại chạy ra bên ngoài ngóng chờ Tô Trà.

Anh ta vừa vào cửa đột nhiên nhận ra ánh mắt của bà cụ.

Phó Kiều Kiều tỏ vẻ: “Nhìn xem nhìn xem, đúng là tình cũ không bằng người yêu mới mà!”

“Hình như là vậy, mối quan hệ của Tô Trà cháu cũng không rõ lắm.”

Nhà họ Trầm cách nhà họ Phó cũng không xa, chỉ mất vài phút đi bộ.

Sau khi Tô Trà rời nhà họ Trầm thì cô đi đến nhà họ Phó để tìm Phó Kiều Kiều.

“Kiều Kiều ơi, Kiều Kiều, Trà Trà tới rồi này, mau lấy cốc nước lại đây, nước ấm nhé.” Bà cụ lôi Tô Trà vào nhà, còn chưa vào đến cửa đã cao giọng hô lên. Phó Kiều Kiều ở trong phòng nghe thấy tiếng bà cụ thì ngoan ngoãn đi rót một cốc nước ấm.

Sau khi đưa nước ấm xong, bà cụ còn chưa thèm nhìn cô ấy cái nào.

Nhưng tay cô ấy mới vươn ra đã bị bà nội nhà mình chụp bay “bẹp” một cái.

Tô Trà còn chưa đến gần, bà Phó đang ở bên ngoài cửa đã nhìn thấy Tô Trà.

Trong lòng Phó Kiều Kiều đau đớn.

Phong cách chủ nhân của nó thật kỳ lạ: Bên trong đồng bóng, bên ngoài ngoan ngoãn.

“Tô Trà, cháu uống nước giải khát đã.” Bà cụ cười tươi đến nỗi khuôn mặt như nở hoa: “Xem cháu này, hình như gầy đi thì phải, mặt mất chút thịt rồi. À, chỗ bà còn ít kẹo, cháu mang về ăn đi.”

Vốn dĩ bà cụ định cho Kiều Kiều ăn, nhưng không phải Tô Trà đến chơi sao…

Ai da, sự hấp dẫn đáng c.h.ế.t này

Nói xong, Tô Trà tươi cười nhẹ nhàng nói: “Bà ơi, không được rồi bà ạ, cháu đã hẹn người nhà là sẽ về nhà ăn cơm, người nhà cháu chắc đang chờ cháu rồi.”

“Bà nội, bà thiên vị trắng trợn quá đó.” Cô ấy không phải nói chơi đâu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hóa ra lúc nãy tình cảm cô ấy nhận được chỉ là sự giả dối nhất thời thôi đúng không?

Tô Trà: Ai da, sự quyến rũ đáng c.h.ế.t này ~ Mau dừng lại sự thu hút này đi, cái tên làm người khác mê mẩn này (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Mấy hôm trước bà cụ còn gọi điện thoại nói nhớ cô ấy, bảo cô ấy nếu có thời gian thì về thăm.

Hình như là sô cô la thì phải? Tô Trà nhìn thoáng qua, tuy rằng cách đóng gói không giống trong tương lai nhưng đúng là sô cô la.

Hôm nay Phó Kiều Kiều về, lúc đầu bà cụ cũng rất vui vẻ, hỏi han ân cần nhưng sau khi cô ấy nói rằng lát nữa Tô Trà sẽ đến, bà cụ lập tức thay đổi.

Bà cụ cũng không biết đây là loại kẹo gì, đứa con thứ hai gửi về cho bà cụ, nói là kẹo nhờ người từ nước ngoài mang về. Bà cụ ăn một viên, cảm thấy là lạ, còn có vị hơi đắng. Sau đó bà cụ đi hỏi người trong trụ sở lớn mới biết loại kẹo nước ngoài này rất thịnh hành, người trẻ tuổi đều thích ăn.

Nhưng cuối cùng Tô Trà vẫn dứt khoát từ chối bà cụ, lúc ở nhà họ Trầm cô đã nói qua rồi. Buổi tối cô sẽ về nhà ăn cơm cùng với Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi, lúc này ở nhà đoán chừng cũng đang chuẩn bị nấu cơm.

Bà cụ nghe thấy Tô Trà nói vậy thì hơi thất vọng, nhưng rất nhanh đã vực dậy tinh thần rồi nói với cô: “Vậy lần sau cháu đến nhất định phải ở lại ăn cơm nha, lần tới cháu với Kiều Kiều đi cùng nhau, bà làm đồ ăn ngon cho các cháu để bồi bổ sức khỏe.”

“Tô Trà tới tìm Kiều Kiều à? Kiều Kiều ở trong phòng đấy, lại đây, vào nhà uống chén nước đã.” Bà cụ vừa nói vừa cầm tay nhỏ của Tô Trà, kéo người vào trong nhà.

Trầm Trang đưa người đến cửa rồi nhìn Tô Trà rời đi, lúc này mới xoay người quay về phòng.

Tô Trà nhận ra Phó Kiều Kiều nhìn mình thì cười, sau đó mới nói với bà cụ: “Không sao không sao, bà đang quan tâm cháu, cháu hiểu mà.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Bà cũ vẫn tiếp tục nói, Phó Kiều Kiều thừa dịp bà cụ đang nói chớp mắt với Tô Trà, ý bảo cô đừng để ý.

Cô nhìn bà cụ nhiệt tình trước mặt, nghĩ mới thoát được một người lại đến một người nữa, mặc dù bản thân là người “được người lớn trong nhà yêu mến nhất” cũng cảm thấy khó xử. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Bà cụ vừa nói vừa xoay người lấy một bao…sô cô la từ trong ngăn tủ ra.

Đáng tiếc, thật là đáng tiếc.

Bà cụ vội vàng bỏ bồn hoa trong tay xuống, sau đó chạy nhanh vài bước ra ngoài.

“Bà, bà có việc gì ạ?” Trầm Trang đối diện với ánh mắt của bà cụ, chủ động hỏi thăm một câu.

Đặc biệt là bây giờ, thấy bà cụ thân thiết với Tô Trà khiến Phó Kiều Kiều nghĩ: “Không muốn nói chuyện! Không muốn nói chuyện nữa!”

Bà cụ vừa mới nói xong Phó Kiều Kiều đã bị chọc cười. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cô cũng tươi cười tán gẫu với bà Trầm nhiệt tình, sau đó Trầm Trang phải nhắc một câu bà cụ mới để Tô Trà về nhà.

Trầm Trang: Vẻ mặt mờ mịt

Không được rồi, nó lại tái phát bệnh xấu hổ thay người khác rồi!

Trầm Trang nhìn bà cụ lẩm bầm, dù không nghe rõ bà cụ đang lải nhải cái gì nhưng vẫn luôn có cảm giác không được ổn lắm, trực giác nói cho anh ta rằng không nên hỏi là tốt nhất.

Tô Trà thấy ánh mắt của Phó Kiều Kiều cũng cười ngoan ngoãn.

“Dạ vâng!” Vẻ mặt Tô Trà ngoan ngoãn, đồng ý với bà cụ.

Hệ thống xem xong, nội tâm tỏ vẻ: Nó là ai, nó ở đâu, nó đang làm gì?

“Cháu ăn xong rồi thì bà mua cho cháu sau, còn một ít này để cho Trà Trà.”

Chương 501: Chương 501

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 501: Chương 501