Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Tiểu Tiểu Đích Hiểu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 497: Chương 497
“Ai vậy?” Phó Kiều Kiều theo phản xạ hỏi một câu.
Tần Mạt ngước mắt lên, lén lút nhìn Tô Trà.
Ôi, vận đào hoa của Phó Hành Khanh nhiều không kể xiếc!
Anh lính nhỏ: Vò đầu
À, à, à, đã hiểu.
Nói đi cũng phải nói lại, kiểu con gái có IQ cao như Tô Trà cũng chỉ có mình Phó Hành Khanh dám theo đuổi, gu thẩm mỹ đúng là đặc biệt thật đấy.
Ôi, quả nhiên con gái thông minh đáng sợ thật đó, liếc mắt nhìn lén một cái mà có thể phát hiện ngay.
Tần Mạt buồn cười, ây dà, còn có thể gọi đồ ăn từ xa nữa hả, giỏi quá nhỉ.
So với Phó Hành Khanh, Tần Mạt vẫn thích con gái ngoan ngoãn nghe lời, không quá thông minh hơn.
“Ừm hừm, sườn heo kho tàu, cá dưa chua, canh xương ngô, còn có một miến hầm thịt heo.” Tần Mạt báo xong bốn món lại lập tức nói tiếp: “Các em còn muốn ăn gì nữa không? Muốn ăn gì cứ gọi đi, người nào đó sẽ trả tiền.”
Có cần phải đối xử khác biệt đến thế không chứ?
Chương 497: Chương 497
Tô Trà cũng không hiểu gì.
Anh ta kinh ngạc hít sâu một hơi.
Phó Hành Khanh ngẩng đầu lên, đối mặt với vẻ mặt mơ màng của chiến hữu khiến anh có hơi mất tự nhiên. Anh hắng giọng, nói cảm ơn rồi vội chuồn mất.
Chẳng lẽ Phó Hành Khanh có ý kiến gì với thức ăn trong quân khu sao?
“Chưa, vừa mới vào.”
Sự thay đổi thái độ của Phó Hành Khanh rõ ràng đến mức Tần Mạt không khỏi chửi thầm một câu “trọng sắc khi bạn” trong lòng.
“Kiều Kiều nói hôm nay em ấy đãi.” Tần Mạt nói.
Chẳng lẽ Phó Hành Khanh đang yêu đương giống như trong lời đồn hả?
Cảm nhận được ánh mắt của Tần Mạt, Tô Trà lập tức ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt đang nhìn trộm của Tần Mạt.
“Trà Trà, cô muốn ăn gì, đừng khách sáo.” Phó Kiều Kiều nhìn sang Tô Trà, nói chuyện rất hào phóng.
Phó Hành Khanh nghe đến cái tên “Tô Trà”, vẻ mặt nghiêm túc hơn vài phần, hỏi: “Đã gọi món chưa?”
Khung cảnh quay lại phía nhà hàng.
Bạn thuở nhỏ ơi là bạn thuở nhỏ, chúng ta mặc chung quần xà lỏn mà lớn đấy.
Cái nhìn kia, thật quá sắc bén!
Nghe cô bạn mình hỏi vậy, Tô Trà ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt tò mò của bạn mình thì hơi mím đôi môi đỏ mọng, cười nhẹ rồi nói: “Anh trai cậu, rất tốt đó.”
Bộ não này phát triển kiểu gì vậy?
Đúng là rất tốt, tốt ở mọi phương diện.
“Cô gọi món trước đi, cô gọi xong tôi sẽ xem thử sau.” Tô Trà cười cười đáp.
Chậc chậc, quả là cô gái được Phó Hành Khanh nhìn trúng, không giống với những cô gái bình thường khác.
Phó Hành Khanh này không hiểu thế nào là phong tình, tiếc cho khuôn mặt đẹp thế kia mà lại bị mù.
“Ghi nợ cho tôi, cậu nói với Kiều Kiều một tiếng là được.” Phó Hành Khanh nói xong lại lập tức thúc giục: “Mau lên, mau mang đồ ăn lên cho hai em ấy đi.”
Anh có bờ vai rộng, vòng eo hẹp và săn chắc hoàn hảo, anh còn được huấn luyện trong quân ngũ, dù chưa thấy cơ bụng nhưng cũng biết chắc được chúng sẽ rất cứng cáp.
“Không, mấy món vừa nói là đủ rồi.” Tô Trà bình tĩnh đáp.
“Là anh trai em đấy, vừa rồi Phó Hành Khanh gọi món cho các em qua điện thoại, bữa cơm này cậu ấy tính tiền.” Tần Mạt nhướng mày, nhìn Phó Kiều Kiều một cái.
Mãi đến khi tới chỗ ghế lô, Tần Mạt nhớ lại ánh nhìn sắc bén vừa rồi của Tô Trà, không nhịn được cảm thán trong lòng.
Món nào cũng là món cô yêu thích, lại còn có thể liên hệ với Tần Mạt.
Tần Mạt: Hic!
Theo lý thuyết, đối với cô bạn Tô Trà này, vừa có nhan sắc vừa có tiền, vậy muốn kiểu đàn ông nào mà chẳng được?
Tiếc là, hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình!
Trêu chọc thì trêu chọc, chửi thầm thì chửi thầm nhưng chuyện nên làm vẫn phải làm.
Hai cô còn chưa gọi món nữa, vậy “có người” này là ai?
Thấy bóng dáng của Phó Hành Khanh xa dần, anh lính nhỏ luôn cảm thấy Phó Hành Khanh hơi kỳ lạ.
“Khụ, khụ, cái đó…” Tần Mạt hắng giọng, nhận được ánh mắt của Tô Trà và Phó Kiều Kiều, trên mặt anh ta hiện lên nụ cười xán lạn, tiếp lời: “Vừa rồi đã có người giúp hai em gọi món rồi, bây giờ anh nói lại để các em nghe thử nhé?”
“Được, được, biết rồi ạ, đi ngay đây, đúng là thứ trọng sắc khinh bạn.” Tần Mạt phàn nàn một câu rồi nhanh chóng cúp điện thoại.
Mà sau khi Tần Mạt mở miệng nói đáp án ra giống hệt như Tô Trà nghĩ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tần Mạt lên lầu hai, đi tới phòng riêng của Tô Trà, vừa bước vào đã thấy họ đang gọi đồ ăn.
Muốn thấy cô ấy ngại ngùng e thẹn, sợ là phải để mọi người thất vọng rồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vậy người đó là cô y tá xinh xắn trong bệnh viện quân y hay là thiên nga trắng kiêu hãnh trong đoàn nghệ thuật?
Tần Mạt và Phó Kiều Kiều thấy Tô Trà bình tĩnh như vậy cũng có hơi thất vọng.
Trong ba người, Tô Trà có lẽ là người tỉnh táo nhất, ngay khi Tần Mạt đọc tên các món ăn, Tô Trà đã mơ hồ đoán được người gọi món là ai.
Những gì Tô Trà nói hoàn toàn là thật lòng, người đàn ông Phó Hành Khanh này cao gần một mét chín mươi, dáng người cũng không có gì để chê. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Không hiểu sao bản thân dâng lên cảm giác IQ của mình bị đè bẹp.
Một bên khác, trong quân khu, vẻ mặt anh lính nhỏ ngơ ra như đang nằm mơ vậy.
“Sao cậu lại gọi? Cậu không bận à?” Phó Hành Khanh bình tĩnh nói.
“Bận lắm chứ, tôi đang ở nhà hàng đây, Kiều Kiều và Tô Trà vừa mới vào, giờ đang ăn cơm ở tầng hai. Không phải tôi đang nghĩ tới anh em của mình à, báo cáo tình huống cho cậu đó!” Tần Mạt cà lơ phất phơ nói, trong giọng nói tràn ngập sự trêu ghẹo. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trải qua màn gọi đồ ăn vừa rồi, chủ đề tự nhiên chuyển sang Phó Hành Khanh.
Nhìn lén bị bắt mất tiêu!
Phó Hành Khanh đã đi xa, không biết anh lính nhỏ kia đã suy diễn lung tung đến mức nào, giờ phút này anh vẫn còn đang băn khoăn không biết tối nay Tô Trà có thể gọi điện cho anh để anh có thể được nghe giọng cô một lát hay không.
Phó Kiều Kiều: Chuyện gì vậy?
Tần Mạt vội vàng nhìn sang chỗ khác, nói: “Ừm cái đó, hai em ngồi đi, anh còn có việc không thể tiếp các em được.”
Trong phòng riêng, Tô Trà và Phó Kiều Kiều đang nói chuyện.
Không cần nói cũng biết, người này…chính là Phó Hành Khanh.
Vậy mà anh ta có thể thấy cảnh Phó Hành Khanh gọi món cho bên kia điện thoại.
Tần Mạt ném lại câu này rồi nhanh chóng đi ra ngoài, không đợi Tô Trà và Phó Kiều Kiều kịp phản ứng.
“Vậy đem lên một sườn heo kho tàu, một cá dưa chua. Còn có một miến hầm thịt heo, một canh xương ngô. Đem trước mấy món đó lên đi, sau đó hỏi họ còn muốn ăn gì nữa không rồi ghi nợ cho tôi, khi nào về tôi trả cho cậu.”
Sau khi cúp điện thoại, Tần Mạt lập tức chạy lên tầng hai.
“Trà Trà, cô cảm thấy anh tôi thế nào?” Phó Kiều Kiều vô cùng tò mò không biết Tô Trà có cái nhìn thế nào về Phó Hành Khanh.
Đây là tình huống gì vậy, sao nghe không hiểu gì hết trơn?
Phó Kiều Kiều hiểu ra ngay, trên mặt lộ ra nụ cười trêu chọc, cô ấy nhìn về phía Tô Trà ghẹo: “Trà Trà, cô còn muốn gọi thêm gì không?”
Chẳng phải người trả tiền nên là cô ấy sao? Nếu không sao gọi là đãi Trà Trà một bữa được? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.