Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Tiểu Tiểu Đích Hiểu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 471: Chương 471
Cậu ta lại còn biết tặng bữa sáng và thậm chí còn mang đến tận nhà cơ!
Nhìn thấy Phó Hành Khanh, việc làm đầu tiên của Tô Thắng Dân là liếc nhìn bữa sáng anh đang cầm trên tay, trong lòng thầm châm biếm một câu... Đúng là một con ch.ó mưu mô!
"Cháu chào chú, lát nữa cháu phải bắt tàu sớm nên tiện đường ghé qua đây một chút." Phó Hành Khanh mỉm cười đáp.
Lời nói của Tô Thắng Dân rất hoa mỹ, một câu có hai tầng ý nghĩa, thứ nhất là "Tô Trà vẫn chưa dậy” nên nếu không thì lần sau quay lại đi, thứ hai là "Cháu ăn sáng cùng chúng ta nhé?" Giọng điệu chỉ đơn giản là dò hỏi, khách sáo một chút thôi.
Ừm, hình như cảm giác có chút ghét bỏ anh?
Phải biết rằng vào lần đầu tiên Tô Trà đến đại viện, bà nội của Thẩm Trang đã dẫn cô bé đi khoe với tất cả mọi người trong đại viện, đây chính là con gái nuôi của lão Nhị nhà họ Thẩm cũng là cháu gái nuôi của vợ chồng ông bà.
Hừ, chắc là đang thầm thương trộm nhớ con gái nhà ông chứ gì?
Hầu như tất cả thế hệ lớn tuổi trong đại viện đều biết đứa nhỏ Tô Trà này, đặc biệt là các lão phu nhân trong đại viện đều rất thích cô bé Tô Trà này.
Nhưng dù là đàn ông đôi khi cũng phải giả ngu một chút.
“Được.” Phó Hành Khanh lại vẫy tay chào tạm biệt.
Đợi đến khi chiếc xe hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, Phó Hành Khanh mới quay người bước vào trong.
Đi vào trong đại viện, Phó Hành Khanh phát hiện, mấy người quen anh gặp trên đường đều nhìn anh bằng ánh mắt kỳ quái. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhắc tới chuyện này, Phó Hành Khanh cũng không để ý lắm, thời nay nam nữ bình đẳng, ra ngoài ai là người lái xe có quan trọng không? Chuyện này chắc không quan trọng lắm nhỉ?
Sau khi xe ổn định, Phó Hành Khanh mở cửa xuống xe, dáng người thẳng tắp đứng bên cạnh xe rồi vẫy tay chào Tô Trà trong xe, trầm giọng nói: “Đi đường cẩn thận.”
Chuyện dạy người khác đối nhân xử thế Tô Trà hoàn toàn không biết và cô cũng chẳng quan tâm đến chuyện ở rạp chiếu phim.
Chương 471: Chương 471
“Cháu nghĩ mà xem, con lái xe, con ngồi ở ghế lái, Tô Trà ngồi ở ghế phụ, sau đó con giúp cô bé thắt dây an toàn, hơn nữa… loại chuyện đó phải không?”
Tô Thắng Dân: Ha!
Vốn dĩ cô ta còn tự cho rằng mình hơn hẳn người khác vì có hộ khẩu ở thủ đô Bắc Kinh này. nhưng bây giờ nhìn thấy khí thế kia của Tô Trà, cô gái cuối cùng cũng hiểu được ý nghĩa của câu vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Bề ngoài Phó Hành Khanh trông có vẻ bình tĩnh nhưng thật ra anh đang rất bối rối, cuối cùng khi về đến nhà nghe bà cụ nhắc đến chuyện này Phó Hành Khanh mới hiểu tại sao những người anh gặp trên đường lại nhìn anh với ánh mắt chán ghét như vậy.
Hôm nay có người nhìn thấy Tô Trà đến đón Phó Hành Khanh ở cổng viện nên hầu như tất cả mọi người trong đại viện đều biết chuyện này.
thức, biết đưa đón một cô gái bằng ô tô, theo như ngôn ngữ của thế hệ trẻ các con, gọi là cái gì mà, cư xử lịch thiệp là cơ hội để thể hiện bản thân.”
Chỉ thế, chỉ thế sao?
"Được rồi, anh cũng mau vào nhà đi, ngày mai còn phải về quân đội nên nhanh chóng thu xếp đồ đạc chút." Tô Trà mỉm cười đáp lại.
Phó Hành Khanh không nghe hiểu được sao?
Dù thế nào người đến là khách nên Tô Thắng Dân lập tức cười nói: "Vào nhà nói chuyện đi, Trà Trà vẫn chưa dậy đâu, cháu ăn sáng cùng chúng ta nhé?"
Hai người đối đầu ở cửa, ở hiệp đầu tiên, Phó Hành Khanh đã giành chiến thắng bằng sự vô liêm sỉ của mình.
Vốn dĩ tên nhóc Phó Hành Khanh này cũng khá tốt, mặt đẹp, thân hình cũng đẹp, cũng không có tai tiếng đào hoa hay những điều tương tự. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bình thường cô rất bận rộn với công việc nên không có thời gian để ý đến những chuyện nhỏ nhặt này, việc thí nghiệm khoa học đã chiếm gần như toàn bộ thời gian trong sinh hoạt hằng ngày của cô. Thay vì lãng phí thời gian để giận dữ với người lạ, cô thà dành thời gian của mình cho nghiên cứu khoa học còn hơn.
Bà cụ lải nhải cằn nhằn cả nửa này, sau đó vừa quay đầu lại nhìn thấy Phó Hành Khanh căn bản không nhập tâm nghe bà cụ nói gì cả.
"Bà nội, cháu có nghe, thật sự có nghe mà." Phó Hành Khanh đáp.
Cô bé miệng lưỡi ngọt ngào có thể dỗ người khác vui vẻ lại còn xinh đẹp, lão phu nhân ở đây sao có thể không thích.
Vừa bước chân ra khỏi cửa, ông đã nhìn thấy Phó Hành Khanh đang cầm bữa sáng trong tay đứng trước cửa nhà mình.
Không, tất nhiên anh hiểu.
Sáng sớm hôm sau, khoảng sáu giờ, trong khi nhà họ Tô còn đang ngủ Phó Hành Khanh đã lái xe đến trước cửa nhà họ Tô.
Khi Tô Thắng Dân ngủ dậy, Vương Tú Mi bảo ông ra ngoài mua bữa sáng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Một lúc sau, xe từ từ rời khỏi cửa đại viện.
Khá thật, cậu ta muốn tiến dần từng bước vào nhà này sao?
Nhưng một thanh niên xuất sắc như vậy tại sao nói đến chuyện yêu đương lại không tinh ý như thế chứ?
Trong lòng ông liên tục châm biếm nhưng trên mặt lại là nụ cười vô cùng phúc hậu, khách sáo nói: "Sao sớm như vậy cháu đã đến đây rồi? Cháu đến đưa bữa sáng à? Sao lại mua nhiều vậy?"
Nhưng mà đối với mấy lời nói của bà cụ, nghe thì nghe như vậy, có làm hay không còn phải xem tình huống.
Nghe bà mình nói một hồi, Phó Hành Khanh cảm thấy có gì đó đúng đúng, nhưng chủ yếu vì anh cảm thấy Tô Trà không phải loại người sẽ đợi anh giúp thắt dây an toàn.
Điều này được biểu hiện bằng cách thực hiện một số thủ thuật nhỏ.
Ai da, năng lực của người bạn trai này, không được nha!
Nửa tiếng sau, xe dừng lại trước cửa đại viện.
Còn có một vấn đề, bên cạnh Tô Trà còn có Trương Huy đi theo, làm chuyện như vậy trước mặt Trương Huy ít nhiều cũng có phần khi dễ anh ấy.
Như vậy có thể không ghét bỏ sao?
Sau đó Phó Hành Khanh nhếch miệng cười, nói: "Được ạ, cảm ơn chú." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trương Huy vẫn còn độc thân nên k*ch th*ch anh ấy như vậy cũng không tốt lắm.
Cho nên, từ nay trở đi, tốt nhất cô ta nên kiềm chế bản thân lại một chút, nếu không một ngày nào đó đắc tội với nhân vật lớn thì đúng là xong đời.
Nhìn tên nhóc này là biết sói đội lốt cừu, đúng là tâm tư không trong sáng.
Đưa bữa sáng à? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Bà nói nhiều như vậy, cháu có nghe được câu nào không đấy?” Bà cụ đánh vào vai Phó Hành Khanh, tức giận nói.
Về chuyện giữa anh và Tô Trà, cứ để nó thuận theo tự nhiên đi, nếu Tô Trà thích, thật ra anh cũng có thể làm một vài hành động.
Trái đất tròn thật đấy, đi đến bất cứ đâu cũng chỉ là tiện đường.
"Hành Khanh, có một số việc không phải bà nội muốn nói gì cháu mà cháu thật sự cần phải học tập nhiều. Đối tượng yêu đương ở đây không phải công việc nhưng cũng cần phải có kiến
Có người đàn ông nào mà lần đầu tiên được bạn gái đưa về, đến hôm nay là lần thứ hai rồi vẫn được bạn gái đưa về không.
Đợi tầm nửa tiếng, Phó Hành Khanh mới xuống xe rồi đi mua bữa sáng ở gần đó.
Tiện đường à, lúc này mới là sáu giờ ba mươi phút sáng mà đã đến đây rồi, này thật sự không phải là tiện đường bình thường đâu.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.