Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Tiểu Tiểu Đích Hiểu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 466: Chương 466
Nhìn thấy hành động của con gái, Vương Tú Mi giơ tay đánh cái “Bốp" vào lưng Tô Thắng Dân, tức giận nói: "Kiềm chế lại, chuyện của con gái anh trong lòng con tự biết cách giải quyết." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sau khi Phó Hành Khanh đi xa, lúc này ông cụ mới bước vào nhà, vừa vào đã thấy vợ mình đang ngồi cắm hoa và cây cảnh trong phòng khách.
*Nhân mô cẩu dạng: Mặt c·h·ó thân người hay thân c·h·ó mặt người, dùng để chỉ những người trông rất lịch sự nghiêm túc nhưng thật ra đang âm mưu suy tính gì đó (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vì vậy, cô quyết định thuận theo tự nhiên là tốt nhất.
“Xin chào.”
“Đi đi, chúng ta đi xem thử.”
"Ra ngoài hẹn hò sao có thể không vội vàng được chứ? Mà này, sao ông lại đột nhiên trở về vậy?" Bà cụ vừa mân mê bông hoa trong tay vừa hỏi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Được.”
“Ôi, không phải ông đi lấy văn kiện à, sao lại ngồi xuống đây rồi?” Bà cụ ngẩng đầu lên, nghi ngờ liếc nhìn ông cụ.
Ông Phó nhìn cô gái trẻ đĩnh đạc. Mặc dù ông cụ không biết cô nhưng vì một số lý do, cô đã để lại ấn tượng tốt với ông cụ.
Liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra, những người đàn ông trong nhà họ Phó có một số nét tương đồng, chắc chắn Tô Trà sẽ không nhìn nhầm người.
Sau đó, Tô Thắng Dân nhìn thấy con gái mình đi vào phòng, một lúc sau lại quay trở ra với một bộ đồ mới càng khiến ông đau lòng hơn nữa.
"Đi đi, đi đi, ông cũng không bảo không cho cháu đi." Ông cụ nói thầm một câu, sau đó lập tức nhìn thấy Phó Hành Khanh vội vàng bước nhanh ra ngoài.
“Hẹn với một người bạn.” Phó Hành Khanh mím môi mỏng rồi trả lời.
Bên phía Tô Trà, cô đang ngồi trong xe với chiếc điện thoại của Trương Huy ở trên tay, sau đó cô quay số của nhà họ Phó.
“Được rồi được rồi, có đi xem nhà mới hay không.”
Cách đó không xa, ông nội Phó vừa xuống xe đã nhìn thấy một chiếc ô tô đậu ở lối vào sân và một cô gái có làn da trắng nõn đứng bên cạnh. Ông cụ tò mò nhìn cô một lúc.
“Bạn kiểu gì?” Nhìn cách ăn mặc của cháu mình không khác gì nhân mô cẩu dạng* thế này, vừa nhìn là biết không phải bạn bè bình thường.
Nhưng cô không phải đợi Phó Hành Khanh mà thay vào đó, cô đợi một thành viên khác của nhà họ Phó.
Mối quan hệ giữa Tô Trà và Phó Hành Khanh vẫn chưa đi đến mức đó. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Trở về lấy văn kiện, nếu biết Hành Khanh ở nhà tôi đã bảo thằng bé đưa qua cho tôi, mất công tôi trở về nhà một chuyến, chậm trễ thời gian quá."
Cô cũng không định đến chào hỏi một cách hấp tấp.
Nhìn kỹ hơn, hôm nay Phó Hành Khanh vẫn chưa mặc quân phục, hiếm khi anh thay đổi thành áo sơ mi trắng, trông như sắp ra ngoài.
Xe dừng lại, Tô Trà mở cửa bước xuống xe và đứng ở bên cạnh để chờ người.
Chương 466: Chương 466
Trong lòng ông cụ khá yêu thích cô.
“Ôi, có phải nhìn cháu nó trắng nõn lại sạch sẽ, còn có vẻ ngoan ngoãn nghe lời hay không?” Bà cụ cũng lấy lại tinh thần, dừng lại tất cả động tác trên tay.
Ông cụ vẫn là người nói trước, hai mắt quan sát cháu trai mình từ trên xuống dưới, nhân tiện hỏi một câu: "Cháu đi đâu vậy?"
Hôm nay chẳng qua ông cụ bất chợt trở về là do buổi tối lúc đi ra ngoài quên mang theo một phần văn kiện. Bởi vì đây là văn kiện rất quan trọng nên không tiện cho bất cứ ai hỗ trợ lấy chúng, vợ của ông cụ cũng đang ở trong nhà nhưng bà cụ tuổi tác đã cao, ông cụ cũng không muốn vợ mình phải đi đi lại lại nên quyết định tự trở về nhà.
"Thằng nhóc thối Phó Hành Khanh kia đi ra ngoài làm gì vậy, trông có vẻ rất vội vàng, bình thường thằng bé có bao giờ như vậy đâu." Ông cụ lải nhải một câu với bà cụ.
Hí, cô gái nhỏ ở cổng đại viện vừa rồi, chẳng lẽ là cô gái mà Phó Hành Khanh quen sao.
Nghĩ đến đây, ông cụ quay người trở lại sô pha rồi ngồi xuống bên cạnh bà cụ, chuẩn bị hỏi vài câu.
Cảm nhận được ánh mắt của ông cụ, Phó Hành Khanh hơi không được tự nhiên mà giơ tay lên sửa lại ống tay áo, hắng giọng nói: "Chuyện này, ông nội, cháu phải ra ngoài."
Tô Trà nhận thấy ánh mắt của ông Phó nên ngước lên nhìn.
Tô Trà nhận ra ông cụ Phó, nhưng trước đây ông cụ Phó chưa bao giờ gặp Tô Trà. Lúc này ông cụ nhìn thấy một cô bé đứng ở trước cổng đại viện còn nghĩ rằng cô bé đang tìm ai đó nên ông cũng chỉ nhìn lại một lần rồi nhanh chóng đi vào đại viện.
“Là tôi, lúc trước có nói sẽ mời anh đi ăn cơm, lát nữa anh có rảnh không?” Tô Trà hắng giọng nói.
Phó Hành Khanh đang định ra ngoài, thấy ông cụ trở về cũng sững sờ một chút.
“Tút…tút…tút…”
Bị vợ nhìn chằm chằm như vậy ông cụ cũng không nói gì, dù sao lúc này cũng nên im lặng, kinh nghiệm nhiều năm nói cho ông cụ biết rằng không thể nói lý lẽ với phụ nữ vì làm sai cũng sẽ không biết mình làm sai ở đâu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tô Trà nhìn chằm chằm vào ánh mắt oán giận của cha mình, vẻ mặt cô trở nên gượng gạo nên cô chỉ có thể chào cha mẹ một tiếng rồi vọt lẹ.
Tô Trà vẫn bình tĩnh rồi thu hồi ánh mắt chỉ sau một cái nhìn.
“Anh đã nói gì đâu.”
Đối diện với ánh mắt vừa nhìn qua của ông cụ.
Cô điềm tĩnh gật đầu, hướng về phía ông cụ lễ phép mỉm cười...
Điện thoại vang lên ba tiếng mới kết nối thành công. Sau đó, Tô Trà nghe được một giọng nam trầm từ đầu dây bên kia của điện thoại.
Ông cụ ngẩng đầu lên theo bản năng, ngay sau đó nhìn thấy cháu trai mình - Phó Hành Khanh đang đứng ở cửa.
"Tôi cũng chưa nói gì mà, được rồi, tôi đi lấy văn kiện đây." Ông cụ vừa nói vừa đi tới thư phòng, đi được vài bước, trong đầu ông cụ đột nhiên nghĩ tới một chuyện.
"Lát nữa tôi sẽ lấy sau, vừa rồi tôi nhìn thấy một cô gái ở cổng đại viện của chúng ta, cô bé trông rất xinh đẹp, chẳng lẽ Phó Hành Khanh thích cô gái đó sao?"
Hai người cằn nhằn nhau một hồi rồi cũng rời đi.
Nói là nửa tiếng nhưng thật ra Trương Huy đã đổ xe ở trước cổng đại viện được nửa tiếng rồi.
Ra khỏi cửa còn thay một bộ quần áo xinh đẹp, xem ra con ông thật lòng xem trọng thằng nhóc Phó Hành Khanh kia rồi.
Bạn nói đúng, bạn có lý, nhưng bạn cũng sẽ khiến người ta tức giận.
Bạn nói không đúng mà còn không có lý thì lại càng rắc rối.
Vài phút sau, ông cụ đi tới cửa nhà, vừa định cầm chìa khóa trong tay mở cửa thì đột nhiên cửa tự động mở ra từ bên trong.
Người trẻ tuổi này có vẻ không tồi!
"Ông tưởng tượng hay nhỉ, cháu trai của ông làm gì có thời gian để đi đưa tài liệu cho ông, vừa rồi ông không nghe thấy tôi nói gì hả. Hành Khanh hẹn một cô gái ra ngoài, ông còn nghĩ đến chuyện bảo thằng bé đưa văn kiện cho ông sao. Tôi nghĩ ông mới chính là người chậm trễ ấy, chậm trễ chuyện chung thân đại sự của cháu trai ông đó."
“Không cần đâu, để tôi đến đón anh cũng được, nửa tiếng nữa tôi tới đại viện.”
Bà cụ vừa nói vừa trừng mắt nhìn ông cụ, bà cụ đang nghĩ rằng ông cụ càng ngày càng không xem trọng chuyện này, đưa tài liệu làm sao quan trọng bằng đi nói chuyện với người yêu chứ, điều gì quan trọng còn điều gì không quan trọng mà ông cũng không biết à?
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.