Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Tiểu Tiểu Đích Hiểu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 461: Chương 461
Bà cụ dẫn Phó Hành Khanh đến chợ bán thức ăn gần nhất. Họ mất một giờ mới mua được rất nhiều nguyên liệu nấu ăn trước khi về nhà.
Ngón tay thon dài, các khớp xương rõ ràng, hơn nữa bàn tay anh cũng rất to. Nhìn bằng mắt thì lớn hơn so với tay cô rất nhiều.
"Không cần cái gì chứ, cháu muốn mua món gì. Bà nói cho cháu biết, mua đồ ăn cũng là một kỹ năng đó. Ôi chao, có nói cháu cũng không hiểu đâu, đi thôi, đi ra ngoài đi, vừa lúc cháu nói cho bà biết Tô Trà thích ăn cái gì."
Hai người đi cùng nhau nói vài câu rồi làm thủ tục đăng ký tại văn phòng an ninh, sau đó tiếp tục bước vào bên trong.
Trước đây cô không phát hiện ra nhưng bây giờ nhìn thấy rồi, Tô Trà cảm thấy bàn tay của Phó Hành Khanh trông khá đẹp.
Nhìn thấy sự nhiệt tình của bà mình, cuối cùng Phó Hành Khanh cũng đã để bà cụ đi cùng.
Một già một trẻ vừa đi vừa nói chuyện.
Trương Huy đi phía sau hai người họ, cho dù thế anh ấy cũng cảm thấy bản thân mình có hơi dư thừa.
Tay của đàn ông và phụ nữ khác nhau. Bàn tay của phụ nữ mềm mại và thanh tú, trong khi bàn tay của đàn ông rộng và thon dài hơn.
Chương 461: Chương 461
Tô Trà hoàn toàn không biết rằng nhân cách "chuyên gia ẩm thực" của mình đã bị lộ, cô vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm vào hộp cơm trưa trên tay Phó Hành Khanh.
Sở dĩ Tô Trà nói vậy là vì Viện nghiên cứu khoa học không phải nơi tùy tiện là có thể đi vào.
Khung cảnh này không khiến người ta cảm thấy kỳ lạ mà ngược lại, trông có vẻ rất hài hòa.
Phó Hành Khanh xách theo mấy hộp cơm trưa, trước khi rời đi còn nói với bà nội ở trong phòng khách: "Bà nội, cháu có để lại một ít thức ăn ở trong bếp, tối nay bà không cần nấu đâu."
"Không có, cô ấy đều ăn cả."
Trong phòng khách, Phó Hành Khanh cúp điện thoại.
Cá kho, ôi, mùi thơm quá. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Làm sao vậy? Lát nữa cháu phải đi ra ngoài sao?" Bà cụ đã nghe thấy cuộc trò chuyện vừa rồi.
Khi ngẩng đầu nhìn lên, cô nhìn một cái đã thấy Phó Hành Khanh đang ngồi trong xe cách đó không xa.
Anh khẽ quay đầu lại, ánh mắt nhìn về phía Tô Trà.
Điều đó có nghĩa là Tô Trà vẫn thích đồ ăn anh làm?
Vừa ra khỏi phòng thí nghiệm là cô đã chạy ra ngoài ngay lập tức.
Hầy, nhìn hai người trước mặt, trong lòng Trương Huy cũng bất đắc dĩ.
Vài phút sau, Phó Hành Khanh lái xe ra ngoài.
Phó Hành Khanh cũng vậy, quân đội và viện nghiên cứu không cùng lĩnh vực nên nếu anh muốn đi vào phải cần cô ra đón.
Năm giờ năm phút, Phó Hành Khanh nhìn thấy bóng dáng cô đang chạy về phía mình.
Trong thời gian họ không gặp nhau, anh thường nghĩ đến khuôn mặt và lúm đồng tiền nhỏ khi cười rộ lên của cô. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hộc hộc hộc, Tô Trà thở hổn hển đứng ở cửa ra vào.
"Được." Phó Hành Khanh đáp.
“Gần đây tôi hơi bận, chúng ta đi vào thôi." Tô Trà mỉm cười nói, ánh mắt cô rơi vào hộp cơm Phó Hành Khanh đang mang theo.
Nhìn tới nhìn lui, tầm mắt của Tô Trà dần dần di chuyển lên trên, tình cờ dừng ở tay người đàn ông.
Hơn một giờ sau, anh mang theo hộp cơm đi ra khỏi bếp.
Vài phút sau, Tô Trà dẫn Phó Hành Khanh đến một nơi có thể xem như khu nghỉ ngơi.
"Vâng, bà nội. Con ra ngoài mua ít đồ ăn về."
"Ôi thích ăn thịt cũng tốt. Cô bé đó quá gầy, ăn nhiều thịt để tăng cân trông sẽ đẹp hơn. Ngoài ra cháu nó có ăn kiêng gì?"
Về đến nhà, Phó Hành Khanh đi thẳng vào bếp để chuẩn bị. Bà cụ muốn giúp đỡ nhưng bị Phó Hành Khanh từ chối.
Khi Tô Trà đi về phía Phó Hành Khanh, anh ngồi trong xe cũng nhìn thấy cô đang chạy về phía mình nên đã mở cửa xuống xe ngay lập tức.
Nghe Tô Trà nói như vậy, Phó Hành Khanh sửng sốt một chút, sau đó trầm giọng nói: "Có một chút, gần đây em thức khuya sao?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mất bốn mươi phút để đi trên đường, năm giờ kém mười Phó Hành Khanh đã đến lối vào của viện nghiên cứu.
Phó Hành Khanh nhìn chằm chằm vào Tô Trà đang chạy đến trước mặt mình.
Nghĩ đến kỹ năng nấu nướng của Phó Hành Khanh, cô chỉ muốn thưởng thức món ngon càng sớm càng tốt.
"Được, được, nếu không kén ăn vậy lát nữa cháu mua cá đi. Lúc trước bà nghe Kiều Kiều nói Trà Trà thích ăn cá kho, xíu nữa về cháu làm mang cho cô ấy đi."
Hai người ở phía trước vẫn đang nói chuyện với nhau, hoàn toàn là Phó Hành Khanh hỏi Tô Trà ngoan ngoãn trả lời.
Gần đây Tô Trà thức khuya. Phó Hành Khanh cứ nhìn chằm chằm cô chắc là do quầng thâm dưới mắt cô quá nổi bật chăng?
Ngồi ở trong xe, ánh mắt nhìn lướt qua cửa ra vào nhưng anh lại không nhìn thấy bóng dáng của Tô Trà nên anh ngồi trong xe đợi.
Anh vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp ánh mắt sáng lấp lánh của bà nội nhìn qua.
Nhưng trong mắt người sành ăn như Tô Trà, ngay cả những bàn tay hấp dẫn cũng không thể cưỡng lại sự cám dỗ của đồ ăn.
Ở đây rất yên tĩnh, hầu hết mọi người trong viện nghiên cứu đều ở trong phòng thí nghiệm hoặc là nhà ăn, những người có thể tới đây gần như không có.
Cảm nhận được ánh mắt của Phó Hành Khanh, Tô Trà bối rối đưa tay lên chạm vào mặt mình.
"Không cần đâu bà nội. Cháu tự đi được."
Mọi người trong viện nghiên cứu đều là một đám cuồng công việc. Ngoại trừ căng tin hoặc phòng thí nghiệm ra. Hầu như không có ai đến đây để đi dạo.
Cho nên ánh mắt cô dừng lại trên tay Phó Hành Khanh thêm một lúc trước khi quay trở lại hộp cơm đầy thức ăn ngon.
Cô đang nhìn hộp cơm, còn anh thì đang nhìn cô.
Sau đó, cô hỏi thẳng: “Quầng thâm mắt của tôi có phải rất nghiêm trọng không?”
"Đi, đi, nhanh lên." Bà cụ vẫy tay, nói được một nửa nhưng đổi ý: "Không được, để bà đi cùng cháu, Tô Trà thích ăn cái gì? Cháu nói cho bà nghe một chút, bà giúp cháu nghĩ thực đơn."
Sau đó Phó Hành Khanh phát hiện ánh mắt của cô đang nhìn chằm chằm vào tay anh.
"Bà biết, đi nhanh lên đi. Nếu như còn lằng nhằng nữa Tô Trà sẽ đói đấy." Bà cụ đuổi anh đi.
Cô đang nhìn vào hộp cơm trưa!
Đừng hỏi tại sao Tô Trà biết bên trong có cá kho. Hương thơm ngào ngạt đã vẫy gọi sự háu ăn bên trong cô.
Trong khi nói chuyện bà cụ còn đứng dậy như thể chuẩn bị ra ngoài với Phó Hành Khanh.
Đi được một lúc, anh nhận thấy cô có vẻ hơi lơ đãng.
Lúc này cũng đã gần đến giờ đi, Phó Hành Khanh ước tính rằng mình có thể đến đó trước năm giờ.
Sau đó, cô nhấc chân đi về phía anh.
Đã mấy tháng không gặp nhau nhưng cô vẫn không thay đổi, vẫn xinh đẹp như vậy.
Rũ mắt xuống, anh liếc mắt nhìn thấy hộp đựng cơm mình đang cầm trên tay. Phó Hành Khanh bỗng dưng bật cười.
Nhận thấy Tô Trà đang tập trung tinh thần nhìn chằm chằm hộp cơm trưa. Phó Hành Khanh không nói câu nào, chỉ vẫn luôn nhìn trộm cô.
"Vâng." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Tô Trà thích ăn thịt, cô ấy không kén ăn, món nào ngon đều thích." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.