Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Tiểu Tiểu Đích Hiểu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 447: Chương 447
Bị bắt quả tang khi đang nhìn trộm, Dương Vận cảm thấy khá xấu hổ.
Sau khi nghe Tô Trà giải thích, Dương Vận và những người khác gần đó đã hiểu ra. Vẻ mặt như thể vừa tỉnh ngộ.
Khi nghe câu trả lời của Tô Trà, Dương Vận thở phào nhẹ nhõm. Anh ta nhìn Tô Trà một chút, sau đó do dự rồi cũng mở lời: "Tô Trà, ngày hôm qua làm thế nào mà cô có thể phát hiện ra bộ dữ liệu kia của tôi bị sai vậy?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Việc xác minh dữ liệu không gây khó khăn gì cho Tô Trà, vì vậy cô đã giúp họ mà không hề từ chối.
Tô Trà bối rối liếc nhìn lại những người khác, nhưng khi bắt gặp ánh mắt của cô thì tất cả họ đều cúi đầu và làm việc.
Anh ta vừa đặt câu hỏi, tất cả mọi người xung quanh đều dỏng tai lên, chờ đợi câu trả lời của Tô Trà. Họ cũng khá tò mò.
Tuy nhiên, nhìn vào ánh mắt tò mò của Dương Vận, Tô Trà vẫn giải thích.
Mọi người trong nhóm dự án đều ngưỡng mộ kỹ năng tính nhẩm của Tô Trà. Đôi khi họ còn nhờ cô giúp xác nhận lại các con số.
Khi mối quan hệ của họ trở nên thân thiết hơn, buổi chiều, nhóm dự án đã mời Tô Trà đến căng tin của trường để ăn trưa.
Ngay cả Tiêu Quang Minh cũng có ý nghĩ thoáng qua về việc cạy tường nhà cô. Ông ấy đã nghĩ đến việc có nên hỏi Bắc Kinh thử xem liệu họ có thể chuyển cô sang đây luôn không.
Khi Tô Trà đến gần Dương Vận, anh ta cảm nhận được cô đang đứng sau lưng mình, quan sát khi anh ta hoàn thành việc sắp xếp lại một nhóm dữ liệu. Sau sự việc ngày hôm qua khiến Dương Vận không thể không liếc nhìn Tô Trà.
Nghe thấy câu hỏi ngây thơ của Dương Vận, Tô Trà không thể không cười trước khi trả lời: "Không, kỹ năng tính nhẩm của tôi rất tốt, nhưng cũng không thể so sánh với máy tính. Có nhiều việc máy tính có thể làm mà tôi không thể. Cùng lắm thì tôi có thể nhẩm tính sau khi dữ liệu đã được máy tính xử lý xong mà thôi. Đừng coi tôi là thiên tài, tôi không giỏi đến thế đâu."
"Không, anh chỉ tò mò thôi. Em đã tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học ba năm trước phải không? Anh nhớ rằng tên của em không được công bố trong kết quả thi tuyển sinh đại học. Theo logic, kết quả thi của em chắc là rất xuất sắc. " Nói rõ hơn một chút, Tiêu Nhiên cho rằng với một người thông minh như Tô Trà, dựa trên những gì cô đã thể hiện, không thể kín tiếng như vậy.
Cô nhìn thấy vẻ mặt của Tiêu Nhiên thì cảm thấy hơi bối rối. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tiêu Nhiên cũng đã có sự thay đổi về cách nhìn của anh ta dành cho Tô Trà, nhưng hôm nay, anh ta vẫn giao cho cô nhiệm vụ giống như ngày hôm qua là quản lý dữ liệu.
Nói một cách đơn giản, máy tính sẽ chạy các chương trình phức tạp để tạo ra các bộ dữ liệu và Tô Trà sẽ kiểm tra kỹ chúng trong quá trình đó.
Chuyện gì vậy nhỉ, hay trên mặt cô có dính gì đó hả?
Vì vậy, Tô Trà thực sự rất thông minh.
Đối với việc tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học, Tô Trà không nghĩ rằng cần phải giải thích chi tiết vì kết quả không được công khai. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hệ thống âm thầm phàn nàn về việc Tô Trà quá kỳ lạ.
Một người trẻ như vậy, rất khó tìm.
Trong căng tin, Tô Trà đang ăn trưa với các đồng nghiệp mới của cô.
Khi nhìn thấy cô đang viết vội cái gì đó vào vở, ánh mắt của Dương Vận nhìn theo tay cô và đồng thời bắt gặp ánh mắt của cô.
Tiêu Nhiên cũng nghe thấy những lời của Tô Trà và ánh mắt anh ta vô tình nhìn lướt qua cô.
Kiểm tra lại không phải là vấn đề to tát đối với cô, nhưng nếu để cô làm công việc của máy tính thì chắc là sẽ nổ não luôn chứ không đùa.
Còn ở trên giường, người bị đánh giá là kỳ lạ - Tô Trà, đã tiến vào giấc mơ đẹp, vẻ mặt vô cùng thỏa mãn khi được ngủ say.
Ký ức lại trỗi dậy, Tiêu Nhiên cuối cùng cũng nhớ ra mình đã nhìn thấy tên của Tô Trà ở đâu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Nhìn là thấy mà." Tô Trà đáp.
Khi nghe câu trả lời của Tô Trà, Tiêu Nhiên cảm thấy như thể vừa được thông đầu óc. Anh ta chợt nhớ ra điều gì đó và mở to mắt nhìn Tô Trà.
Đúng vậy, không có vấn đề gì.
"Không ạ, sao thế?" Tô Trà trả lời với một câu hỏi.
Chương 447: Chương 447
Cô cúi đầu ăn, thỉnh thoảng vẫn nhận thấy ánh mắt tò mò đến từ Tiêu Nhiên ở phía đối diện. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Không có gì khác với ngày hôm qua. Tô Trà vẫn làm công việc của mình, thỉnh thoảng lại lén nhìn trộm những người khác.
Chỉ trong hai ngày, Tô Trà đã hoàn toàn hòa nhập với nhóm.
Trí nhớ của mỗi người là có hạn, ngay cả máy tính cũng bị trục trặc sau khi sử dụng quá nhiều. Bộ não không nên được sử dụng như vậy.
Ngày hôm sau, Tô Trà tỉnh dậy. Cũng như hôm trước, cô ăn sáng rồi đến trường.
Tám giờ, Tô Trà đến phòng thí nghiệm.
Đồ ăn trong căng tin của khu tập trung khá ngon, có đầy đủ cả món mặn và món chay.
Trong thời gian đó, Tiêu Nhiên đã nhiều lần bắt gặp tên của Tô Trà.
Tổ dự án ngồi lại với nhau, chia thành hai bàn. Tô Trà ngồi cùng Tiêu Nhiên ở một bàn.
Nhớ ra rồi!
Với những lời mà Tô Trà vừa nói, Tiêu Nhiên tin rằng bản thân anh ta cũng không thể làm được.
Tô Trà bắt đầu giao tiếp với những đồng nghiệp của mình và mối quan hệ của họ cũng từ từ trở nên thân thiết hơn. Cô đang dần hòa nhập vào nhóm.
Sau vài lần như vậy, Tô Trà ngẩng đầu lên và bắt gặp ánh mắt của anh ta. Cô khẽ cười và hỏi: "Có việc gì sao?"
Hơn bốn năm trước, có tin tức về việc giành được huy chương vàng trong một cuộc thi toán học.
Bắt gặp ánh mắt tò mò của Tiêu Nhiên, Tô Trà mỉm cười và trả lời: "Em được tuyển thẳng."
"Cô nhìn số liệu là đoán ra à? Kỹ năng tính nhẩm của cô có thể sánh với máy tính không?" Vẻ mặt của Dương Vận lộ rõ vẻ tò mò.
Nhưng sau khi biết câu trả lời thì cũng thầm ngưỡng mộ cô. Thật ấn tượng khi Tô Trà lại có thể làm được điều đó. Ít nhất, trong số những người họ đã từng gặp qua thì cô là người duy nhất có thể làm được.
"Khụ." Dương Vận hắng giọng, cảm thấy có hơi khó xử: "Tô Trà, dữ liệu của tôi có vấn đề gì sao?"
Điều này cũng làm quan điểm của Tiêu Quang Minh về Tô Trà thay đổi. Trước đây, trong suy nghĩ của ông ấy thì Tô Trà là một người rất thông minh, nhưng bây giờ, ông ấy thấy rằng cô không chỉ thông minh mà còn rất tháo vát trong mọi việc.
Xấu hổ? Tô Trà không cảm thấy vậy. Chỉ cần cô không cảm thấy xấu hổ thì người khác sẽ xấu hổ thay cô.
Khi bước vào, Tô Trà đã cảm nhận được vài ánh mắt khó tả từ những người khác hướng vào cô.
Tô Trà cảm thấy khá buồn cười trước câu hỏi của Dương Vận. Nếu cô có thể vượt trội hơn một chiếc máy tính thì còn cần đến nó để làm gì? Để cô tự tính nhẩm còn tốt hơn nhiều.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.