Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Tiểu Tiểu Đích Hiểu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 436: Chương 436
“Em không ngờ anh hai với chị dâu không chê chúng ta thật, trước đó em còn sợ hai người họ không vui cơ.” Lúc này Lưu Mĩ Lan cũng yên lòng.
Trước kia lúc Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi lười biếng, dùng chiêu trò, người trong thôn đều nói sau lưng vài câu.
Chương 436: Chương 436
Tô Thắng Lợi nghe anh mình nói thế, trong lòng chú ta cảm động lắm.
“Ừ, lát nữa anh sẽ hỏi anh hai. Nếu anh hai cũng không biết tự chúng ta ra ngoài hỏi thăm. Vốn cũng làm phiền anh hai lắm rồi nên không thể chuyện gì cũng nhờ vả anh hai được.” Tô Thắng Lợi nói.
Tô Trà lấy hàng của bên Trầm Trang, đương nhiên cũng dựa theo giá xuất xưởng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Em nghĩ nhiều quá, anh hai anh không phải người như vậy đâu. Anh hai anh quý mến anh nhất. Khi anh ấy còn nhỏ, lúc ăn kẹo cũng không quên chia một nửa cho anh. Em xem, anh hai anh đúng là người tốt!”
Không phải Lưu Mĩ Lan lôi chuyện cũ lên, nhưng ban đầu hai vợ chồng Tô Thắng Dân cũng không được coi là người tốt.
Lưu Mĩ Lan nhìn Tô Thắng Lợi ngây ngốc, không kiềm chế được trợn trắng mắt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Còn chuyện cái quạt đúng là do Tô Trà gửi về thật. Lúc ấy Tô Thắng Dân chỉ mới nhắc một câu tới chuyện trời nóng, muốn gửi quạt cho ông nội, không ngờ lát sau Tô Trà đã xách vài cái về rồi, còn nói là đều đã sắp xếp đủ cho người nhà họ Tô.
Nhưng hai vợ chồng Tô Thắng Dân ngoại trừ lười làm ra cũng không làm chuyện xấu gì. Họ không ăn trộm, không cướp giật, cũng không bắt nạt ai.
Hai vợ chồng nhìn cả nhà chú ba như thế cũng không cảm thấy khinh thường. Họ nghĩ lại lúc trước khi mình thấy cái xe này cũng là vẻ mặt đó.
Tuy rằng Lưu Mĩ Lan không nói gì mà còn chửi lại, nhưng trước khi đến Bắc Kinh cũng vẫn lo lắng.
“Chú ba cũng ngày càng đẹp trai, ngày càng chín chắn, chững chạc ạ.” Tô Trà vừa mở mồm đã khen.
“Anh đã bảo em trước rồi mà, đừng có suy nghĩ lung tung tự dọa mình làm gì. Ngày mai chúng ta đi tìm bệnh viện sau đó cho Bối Bối kiểm tra một chút, xác định xem có đúng là bệnh tăng động hay không, nếu đúng thì đi chữa bệnh.” Tô Thắng Lợi nói.
Nếu không kiếm được tiền, vậy sao mới hơn một năm mà Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi đã có thể suy xét đến chuyện mua nhà?
Quả nhiên, vẫn là anh hai lo cho mình. Người chưa đến mà anh hai đã dọn dẹp xong phòng ốc rồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bây giờ không có trẻ con ở nhà, Tô Thắng Lợi và Lưu Mĩ Lan mới có thời gian trò chuyện.
Tầm mười một giờ, bọn họ về tới nhà.
Đàn ông đàn ang mà dùng cái ánh mắt này… có phải hơi ghê không?
Trong lúc Tô Thắng Dân chê bai ông cũng quên ngày trước mình từng khóc lóc đưa tiễn con gái đi xa nhà lần đầu tiên tại ga tàu lửa.
Tô Trà há mồm là nói ra những câu bùi tai, không cần phải suy nghĩ quá nhiều.
Dọc theo đường đi, hai vợ chồng chú ba nói vài chuyện ở quê quán.
Đúng rồi, lần này ông nội còn bắt Tô Thắng Lợi mang theo một ít đồ lên đây, nhấn mạnh là để cho Tô Trà, có thịt ba rọi Tô Trà thích ăn nhất, còn có cam ông nội tự trồng.
Cô không phải loại người thích lợi dụng người khác, cầm đồ của người ta, nên trả tiền thì phải trả tiền. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dù vậy cũng không phải người xấu.
Ở thành phố lớn rất có lợi, đội vận chuyển gần như nhận không hết việc, tiền cũng kiếm được nhiều hơn so với lúc còn ở thành phố C.
“Không phải, không phải anh gửi quạt đâu, là Trà Trà gửi về đấy! Anh chỉ gửi đồ ăn, đồ sinh hoạt thôi, anh gửi em cứ nhận lấy là được. Là anh em cả mà, khách sáo làm gì.” Đối với Tô Thắng Dân, việc gửi vài thứ về không phải chuyện to tát, ông cũng không thiếu chút tiền ấy.
Lưu Mĩ Lan không biết nên đánh giá vợ chồng anh hai như thế nào, nhưng điều duy nhất làm Lưu Mĩ Lan hâm mộ là anh hai ăn nói giỏi, còn sinh được một đứa con gái giỏi giang như Tô Trà.
Tô Thắng Lợi lại không nghĩ nhiều như thế, còn nói Lưu Mĩ Lan lo lắng vô ích.
Hiện giờ cục đá trong lòng thím ta xem như được hạ xuống, nhìn thái độ cả nhà anh hai trông không có ý chê bai họ.
Lưu Mĩ Lan nghĩ, nhìn cái xe kia, lại nhìn cái nhà này, vợ chồng anh hai đúng là nằm hưởng phúc mà không cần lo lắng gì.
Tô Thắng Lợi cảm thấy anh hai mình đi ra ngoài mua đồ ăn không có gì là không hợp lý nên tựu chung lại. Trong ấn tượng của chú ta, địa vị anh hai xếp bét bảng trong gia đình.
Tô Thắng Dân nhìn con gái nịnh em trai mình thì hơi ghen tị, tiến lên một bước, nói với Tô Thắng Lợi: “Thắng Lợi, cứ để đồ trong phòng trước đã. Phòng đã dọn sẵn cho em rồi đó.”
Tô Thắng Lợi liếc mắt một cái nhìn thấy Tô Trà, lập tức cười ha hả nói với cô: “Trà Trà, chú ba lâu rồi mới thấy cháu đấy! Bây giờ đã thành cô gái lớn rồi.”
Tô Thắng Lợi nghe thấy Tô Trà khen mình cười đến nỗi sắp không khép miệng được.
Tầm trưa Tô Bảo trở về, sau đó không nói câu nào đã dẫn theo Tô Bối đi chơi.
Khi vẫn còn ở thành phố C, trước lúc đến Bắc Kinh, có người nói mát trước mặt Lưu Mĩ Lan. Người đó nói bây giờ cả nhà anh hai phát đạt, giờ không ưa gì thân thích nghèo ở quê như họ.
“Anh hai, anh nói gì thế? Cha mẹ anh cũng là cha mẹ em, anh hai còn thường gửi đồ về cho bọn em, nhà em cũng ngại lắm. Lần sau anh đừng gửi, mấy cái quạt điện kia anh gửi một lần vài cái, chỗ đó cũng không rẻ gì.” Tô Thắng Lợi trả lời.
Sau khi đã sắp xếp ổn thỏa, Vương Tú Mi và Tô Trà tán gẫu với cả nhà Tô Thắng Lợi, còn đồng chí Tô Thắng Dân bị vợ sai ra ngoài mua đồ ăn.
Tô Thắng Dân nghe tin sức khỏe hai vợ chồng già vẫn ổn thì nói: “Thắng Lợi à, anh và chị dâu em không ở nhà, nhờ anh cả với em vất vả trông nom cha mẹ vậy.”
Lần trước, ông cụ Tô đã xuất viện trước khi Tô Thắng Dân trở về Bắc Kinh. Trong nhà vẫn ổn, sức khỏe hai ông bà cũng tốt. Bây giờ những lúc không có việc gì ông nội còn thường xuyên chạy lên núi đi ngắm rừng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đồng chí Tô Thắng Dân đối diện với vẻ mặt cảm động của em trai mình, nhìn đôi mắt nhỏ ấy, sau đó ông cảm thấy thật là… hoang mang.
Tô Thắng Lợi ngồi ở trong xe cảm thấy mới lạ, ngay cả Lưu Mĩ Lan và đứa trẻ đang ngồi ghế sau cũng cảm thấy thế. Ba người ngó trái ngó phải.
Quả nhiên em ba vẫn không đàn ông bằng mình!
“Được rồi, nhưng mà chúng ta cũng không quen ai, hay là hỏi xem anh hai có người quen nào hay không?” Lưu Mĩ Lan phải nói như vậy vì họ thật sự không còn cách nào khác. Bọn họ ở Bắc Kinh đúng là trời xa đất lạ, có khi còn tìm không thấy bệnh viện ở đâu ấy chứ.
Vì từ trước đến nay họ chưa từng nhìn thấy nên bây giờ cảm thấy mới lạ, cũng không phải chuyện gì mất mặt.
Âm thanh lúc họ vào cửa không nhỏ nên Tô Trà dù ở trong phòng cũng nghe thấy, cô đi ra.
Em ba bị làm sao ấy?
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.