Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Tiểu Tiểu Đích Hiểu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 424: Chương 424
Có thể là do ánh mắt của Phó Hành Khanh quá lộ liễu, Tôn Thục Phân mới muộn màng nhận ra, kéo chiếc khăn lụa trên mặt ra, nhân lúc con trai chưa bắt đầu khuyên bảo đã nhanh chóng chuồn đi.
Nghe Phó Hành Khanh nói, ánh mắt Tô Trà hiện lên một tia kinh ngạc.
“Không sao không sao, không phiền chút nào đâu.” Tô Trà xua xua tay, cười nói.
Chương 424: Chương 424
Đột nhiên Vu Kế Vĩ có chút đồng cảm với Phó Hành Khanh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Chuyện này tớ không quá lo lắng, nhưng tớ vẫn muốn có thể tiếp xúc nhiều hơn với cô gái nhỏ đó.” Tôn Thục Phân trầm ngâm nói.
“Người vừa rồi ở ngoài là mẹ tôi.” Phó Hành Khanh lên tiếng, trực tiếp nói ra sự thật.
“Cô đi rồi?” Tô Trà thăm dò hỏi.
Nghĩ đến vẻ mặt nghiêm túc cùng với dáng vẻ muốn bắt người lại vừa rồi của Phó Hành Khanh trong phòng bệnh, sau đó, vừa mới ra ngoài lại nhìn thấy mẹ anh, khóe miệng có hơi run...
Chỉ sau ba giây suy nghĩ, đồng chí Tôn Thục Phân đã nhanh chóng đưa ra quyết định.
Phó Hành Khanh nhìn mẹ anh giả ngốc nhưng anh cũng không muốn phối hợp với màn diễn xuất của bà ấy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Giống như bắt trộm ấy?
"Ha ha ha, không phải tớ đã nói với tính tình kia của con trai cậu, tám chín phần mười sẽ có khả năng cậu bị bắt quả tang sao? Nhưng dù sao chăng đi nữa, cậu cũng được nhìn thấy người rồi đấy. Cậu cảm thấy sao, bây giờ còn lo lắng vấn đề mẹ chồng nàng dâu không?" Phạm Ngọc Mai cười ha hả nói.
"Cơ hội luôn dành cho những người đã chuẩn bị, tớ là một người kiên nhẫn và luôn chuẩn bị sẵn sàng." Tôn Thục Phân hơi nhếch mép trả lời.
Nghĩ đến dáng vẻ vừa rồi của mẹ, Phó Hành Khanh cảm thấy nếu là những người nhát gan nhất định sẽ bị hù dọa.
"Ừm, đã rời đi rồi, thật xin lỗi vì đã gây phiền phức cho em." Phó Hành Khanh có hơi xấu hổ.
Nhưng sau khi suy nghĩ cẩn thận, lý do vì sao mẹ Phó Hành Khanh lại ở đây, ngẫm lại sẽ biết... là đến để gặp cô.
Ở bên này Phó Hành Khanh không biết rằng lúc này mẹ anh đang chuẩn bị lên kế hoạch để gặp Tô Trà.
Anh ta thực sự thấy khó xử cho Phó Hành Khanh đấy.
Vì vậy, muốn trốn cũng không trốn được.
"Khụ khụ, chuyện này là sao nhỉ, thật trùng hợp. Mẹ không ngờ có thể gặp con ở chỗ này, đúng rồi, mẹ đến tìm dì Phạm của con, con thì sao, sao con lại ở đây?" Tôn Thục Phân nói chuyện với vẻ mặt tươi cười ngượng ngùng, bị con trai nhìn chằm chằm không hiểu sao bà ấy thấy hơi chột dạ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lúc này, Phó Hành Khanh sẽ giải thích như thế nào với Tô Trà về những chuyện vừa xảy ra đây.
Chuyện hôm nay ầm ĩ cả ngày, Tô Trà có hơi chịu không nổi nữa.
Phải biết rằng những người đàn ông của nhà họ Phó có một vấn đề chung, đó là họ vô cùng thích đưa ra những bài học chính trị cho người khác. Quan trọng là từ khi bắt đầu nói đến lúc kết thúc không bao giờ dừng lại trong vòng nửa tiếng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tám chín phần mười là mẹ đã biết chuyện về Tô Trà từ dì Phạm nên mẹ anh mới có thể nhanh chóng đến gặp anh như vậy. Nhìn thấy tạo hình kỳ lạ của đồng chí Tôn Thục Phân, Phó Hành Khanh vừa buồn cười vừa bất lực.
Không bằng, thoải mái chào hỏi một chút?
Tôn Thục Phân nghĩ như vậy, lắc lắc đầu kiên quyết bác bỏ ý nghĩ này.
Tôn Thục Phân vừa nói chuyện vừa đẩy cửa văn phòng của Phạm Ngọc Mai ra và bước vào.
Phía bên kia, Tôn Thục Phân đã nhanh chóng quay trở lại văn phòng của Phạm Ngọc Mai.
Phó Hành Khanh cụp mắt liếc nhìn Vu Kế Vĩ bên cạnh, thấy dáng vẻ cười trộm kia của Vu Kế Vĩ, hắng giọng rồi nghiêm túc nói: "Được rồi, chúng ta quay lại phòng bệnh đi."
Thấy ánh mắt mong chờ của Tô Trà nhìn Phó Hành Khanh, trong lòng Vu Kế Vĩ càng cảm thấy buồn cười.
Hahaha, anh ta cười c.h.ế.t mất, hoàn toàn không ngờ nha.
“Bị bắt được à?” Phạm Ngọc Mai hỏi.
Thấy bạn tốt của mình như vậy, Phạm Ngọc Mai cười rồi trêu chọc: "Cậu thấy người rồi sao?"
"Ôi, Ngọc Mai, cô gái nhỏ kia thật sự rất xinh đẹp, giống như cô gái nhỏ trong đoàn nghệ thuật của chúng ta vậy, thật xinh đẹp, khí chất cũng rất tốt."
Hóa ra đây là mẹ của Phó Hành Khanh sao?
"Cũng không phải, đó chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên thôi. Tớ vừa chuẩn bị rời đi thì Phó Hành Khanh lại đi ra." Bây giờ nhớ lại, Tôn Thục Phân cảm thấy khí thế của Phó Hành Khanh lúc ra khỏi phòng không đúng lắm thì phải.
Đối với chuyện này Tô Trà thực sự không cảm thấy phiền chút nào, mẹ của Phó Hành Khanh cũng chỉ nhìn cô vài lần, không tiến tới nói chuyện với cô, cũng không làm gì cả, không đến mức khiến cô cảm thấy bị quấy nhiễu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vừa rồi lúc Tô Trà nhìn thấy đối phương đã lập tức cảm thấy bà ấy không hề có ác ý với cô, bây giờ biết đó là mẹ của Phó Hành Khanh thì Tô Trà lại càng cảm thấy yên tâm hơn.
Đối với cách ngụy trang thô sơ và đơn giản này của bà ấy, đồng chí Tôn Thục Phân sẽ không ngây thơ nghĩ rằng con trai bà ấy sẽ không thể nhận ra mình. Nếu anh thật sự không nhận ra bà ấy, Tôn Thục Phân sẽ rất nghi ngờ rằng Phó Hành Khanh đã học được cách trinh sát trong quân đội như thế nào.
Tục ngữ có câu một lời nói dối cần trăm lý do để biện minh, Phó Hành Khanh cũng không nghĩ rằng chuyện này phải nói dối, chuyện như thế nào anh nói đúng như vậy.
"Ôi, không chỉ nhìn thấy người mà tớ còn đụng phải tiểu tử thối nhà tớ." Nghĩ đến chuyện vừa rồi, Tôn Thục Phân vẫn còn hơi xấu hổ.
Người còn chưa đến mà giọng nói đã đến trước rồi.
Vu Kế Vĩ ở bên cạnh nhìn Tôn Thục Phân bỏ chạy rồi quay sang nhìn Phó Hành Khanh với vẻ mặt mờ mịt.
Sau khi sải bước đi vào, bà ấy nhanh chóng ngồi xuống chiếc ghế trong văn phòng, tư thế như thể đang định trò chuyện thật vui vẻ.
"Cậu còn muốn tiếp xúc với cô bé sao? Cẩn thận trở mặt đắc tội với thằng nhóc nhà cậu, hiện tại con trai của cậu gần như là một tấc cũng không rời khỏi cô gái nhỏ kia kìa."
"Ôi, mẹ biết rồi, mẹ chỉ tùy tiện đi loanh quanh thôi."
Mày kiếm nhíu lại, anh bất đắc dĩ nói: “Mẹ, phòng làm việc của dì Phạm không có ở đây.” Cho nên, có nói dối cũng cần phải nói đúng trọng điểm được không vậy?
Mối nguy hiểm đã được gỡ bỏ, đúng là một sự nhầm lẫn không mong muốn.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Trong phòng bệnh, Tô Trà nhìn thấy Phó Hành Khanh và Vu Kế Vĩ đi vào thì lập tức nhìn ra phía sau họ, cô không nhìn thấy bóng dáng người phụ nữ vừa rồi nên nghi ngờ nhìn Phó Hành Khanh.
“Mẹ, mẹ cũng đi lòng vòng lâu lắm rồi, mẹ có thể về nhà chưa?” Bệnh viện làm gì có cái hay để mẹ anh phải đi qua đây. Suy nghĩ của mẹ anh thế nào, Phó Hành Khanh không cần đoán cũng có thể biết
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.