Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 420: Chương 420

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 420: Chương 420


“A, đau.” Tô Trà vừa mới thả lỏng đã bắt đầu cảm thấy đau đớn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Vu Kế Vĩ cảm nhận thấy được tầm mắt của Phó Hành Khanh, anh ta cũng căng thẳng tiến lên vài bước.

Dường như Vu Kế Vĩ vừa nói xong, anh ta nhận thấy được tầm mắt của những người khác đều hướng về phía mình.

Tầm mắt của anh nhìn về phía cánh tay bị trật khớp của Tô Trà.

Ơ, được rồi?

“Tay em làm sao vậy?” Một giọng nói trầm thấp vang lên.

Không ai lên tiếng nói gì, bầu không khí vô cùng im lặng.

Đột nhiên, cánh tay lại truyền đến một cơn đau nhức, Tô Trà gần như không kiềm chế được mà hét lên một tiếng.

Cũng không hẳn là xấu, nhưng ngay cả người bị đánh hôn mê cũng không tha!

Lưng anh thật rộng và ấm áp…

Người đàn ông vừa b·ắ·t· ·c·ó·c cô nằm trên mặt đất đã bị kéo lê, đúng vậy, là kéo, trực tiếp kéo lê trên đất làm cho gã lấm lem nước bùn toàn thân cũng không ai thèm liếc nhìn một cái.

Vu Kế Vĩ tránh đi tầm mắt của Phó Hành Khanh, ngẩng đầu nhìn bầu trời, tỏ vẻ: Hôm nay trời mưa to quá!

“Không có gì, chỉ là có hơi đau.” Tô Trà trả lời anh một câu.

Tô Trà đối diện với ánh mắt quan tâm của anh, cô mở miệng: “Tay của em bị trật khớp rồi.”

Có thể giữ lại giọng nói đã không tồi, nếu không phải có yêu cầu giữ lại để thẩm vấn, họ mới lười kéo về.

Cùng lúc đó, Vu Kế Vĩ và những người khác cũng đang chờ ở cửa phòng phẫu thuật, mọi người đều cực kì lo lắng cho tình trạng của Trương Huy, bởi lẽ khi Trương Huy được đưa đến bệnh viện, trước n.g.ự.c chỉ toàn thấy m.á.u tươi chảy ướt đẫm đến ghê người. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Bác sĩ bị động tác của bọn họ làm bất ngờ, một lúc lâu mới thả lỏng nói chuyện: “Mọi người yên tâm, cuộc phẫu thuật rất thành công, đã qua khỏi cơn nguy kịch, có điều sau này phải chuyển đến phòng bệnh để theo dõi.”

Nhưng cũng không cần phải gấp gáp xử lý mấy thứ này, ít nhất trong lòng Tô Trà, những thứ này không thể so sánh với mạng sống của Trương Huy.

Tô Trà nhìn bóng lưng người đàn ông đang ngồi xổm xuống, rõ ràng chỉ là một động tác đơn giản, Tô Trà lại cảm thấy anh đã chọc trúng cô rồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Anh ta quên mất Phó Hành Khanh thích Tô Trà.

Ấy, cẩu thả rồi!

Thật sự không còn đau nữa.

Vu Kế Vĩ thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Hóa ra là do cô! (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cuối cùng họ cũng hiểu tại sao vừa rồi người đàn ông này đột nhiên run rẩy như bị “động kinh”.

Nghe bác sĩ nói, Tô Trà cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Gã cho rằng cô không còn vũ khí nào khác sau khi cướp đi s.ú.n.g của cô ư?

Đối mặt với đôi mắt sâu thẳm của Phó Hành Khanh, Tô Trà mím môi cẩn thận leo lên lưng anh.

Ánh mắt của mọi người đồng thời đổ dồn vào trên người Tô Trà.

Cảm giác như đã chờ rất lâu rồi, họ chờ mãi chờ mãi, cuối cùng, cửa phòng phẫu thuật cũng được mở ra từ bên trong.

Sau đó, qua khóe mắt của Vu Kế Vĩ, anh ta nhìn thấy Phó Hành Khanh ngồi xổm xuống, quay đầu nhìn Tô Trà rồi mở miệng: “Lên đi.”

Cuối cùng Phó Hành Khanh không nhìn anh ta nữa.

“Được rồi, em cử động xem.” Phó Hành Khanh nhìn dáng vẻ vô cùng đáng thương của cô, trong mắt hiện lên ý cười.

Phó Hành Khanh vẫn đang nhìn chằm chằm Vu Kế Vĩ, chẳng biết muốn nhìn thành cái gì.

Tô Trà nhìn người đàn ông choáng váng nằm trên mặt đất, cô ngồi xổm xuống, dí dùi cui điện giật vào người đàn ông một lần nữa.

“Đau chỗ nào?” Phó Hành Khanh nhìn cô, ánh mắt đầy lo lắng.

“Xẹt xẹt xẹt...”

Tất cả những người đang đứng chờ bên ngoài đều nhìn lên, thấy bác sĩ mặc áo khoác trắng đi ra từ trong phòng giải phẫu, trên mặt mang khẩu trang, chỉ có thể nhìn thấy mỗi đôi mắt.

Còn có vết xước trên mặt cô cũng đau, chân cũng đau, cả người cũng đau.

Nhiệt độ cơ thể của người đàn ông được truyền qua lớp áo mỏng.

Vu Kế Vĩ bối rối: Sao vậy?

Vu Kế Vĩ ở bên cạnh vẫn luôn không hé răng nghe thấy Tô Trà kêu đau chân, lập tức thò đầu qua nói: “Tô Trà, anh cõng em đi nhé, như vậy chúng ta cũng có thể đến bệnh viện sớm hơn chút.”

Anh ta ngẩng đầu đối diện với ánh mắt đầy ẩn ý của Phó Hành Khanh, Vu Kế Vĩ nháy mắt phản ứng lại.

Sau khi nghe thấy Phó Hành Khanh nói, Tô Trà ngập ngừng thử cử động cánh tay.

Trương Huy được đưa đến bệnh viện sớm hơn Tô Trà một tiếng, khi bọn Tô Trà đến nơi thì Trương Huy đang tiến hành giải phẫu.

Phó Hành Khanh nghe nói cánh tay của cô bị trật khớp, anh giơ tay giữ lấy cánh tay phải của cô, trầm giọng nói: “Sẽ hơi đau, em cố chịu một chút!”

“Được rồi, chúng ta nhanh trở về đi, cả người em đều ướt sũng hết rồi, miệng vết thương trên mặt cũng cần phải mau chóng xử lý.” Phó Hành Khanh ngồi dậy nói.

Tô Trà theo dõi động tác của anh, hít sâu một hơi.

Lúc này, những người khác đã hiểu.

Bác sĩ vừa bước ra, những người đang ngồi xổm bên ngoài đều đứng bật dậy, ánh mắt nóng rực nhìn bác sĩ.

Lúc tới bệnh viện, Tô Trà cũng không vội xử lý miệng vết thương của mình mà đến bên ngoài phòng phẫu thuật của Trương Huy chờ tin tức.

Nhìn người đàn ông giống như một con ch.ó c.h.ế.t nằm trên mặt đất, Tô Trà tỏ vẻ: Ôi, thật quá ngây thơ!

Trương Huy là vì cô nên mới phải phẫu thuật, Tô Trà không yên tâm đi chú ý đến những vết thương không đáng kể trên cơ thể mình.

Tô Trà ngước mắt đối diện với vẻ mặt nghiêm túc của Phó Hành Khanh.

“Ồ.” Nhẹ chút, cô sợ đau nhất!

Cả nhóm nhanh chóng chạy đến bệnh viện, bệnh viện mà Tô Trà tới là bệnh viện quân y gần khu rừng nhất.

May quá, không có chuyện gì!

“Thình thịch...” Tiếng tim đập nhanh hơn một chút...

Tô Trà nghe thấy Phó Hành Khanh nói vậy, cô theo phản xạ đi theo phía sau Phó Hành Khanh tiến về phía trước hai bước.

Chương 420: Chương 420

“Chân em làm sao vậy?”

Sau khi một luồng điện truyền qua, cơ thể người đàn ông đang hôn mê lại bắt đầu run rẩy theo phản xạ.

Lúc trước đánh nhau với người đàn ông, Tô Trà cũng bị đánh vài cái, không cần nhìn Tô Trà cũng biết cô nhất định bị bầm tím.

Vết thương nghiêm trọng nhất trên người cô cũng chỉ là trật khớp cánh tay, Phó Hành Khanh đã giúp cô xử lý trước khi xuống núi, chỉ là trên mặt còn có vết cắt qua thành miệng vết thương hở, còn trên người có nhiều vết bầm tím ứ máu, cho nên người khác nhìn thấy sẽ cảm thấy hơi đáng sợ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trong rừng rậm, mọi người chỉ nhìn thấy khuôn mặt ngoan ngoãn của Tô Trà, hoàn toàn không nhìn ra được cô xuống tay quá hiểm.

Như này cũng quá thần kỳ.

Vu Kế Vĩ đáp lại ánh mắt của Phó Hành Khanh, cuống quít xua tay nói: “Anh cõng đi, để cho anh cõng đấy!”

Rất nhanh, Phó Hành Khanh đã chú ý tới chân của Tô Trà không ổn, dừng lại lần nữa hỏi.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 420: Chương 420