Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Tiểu Tiểu Đích Hiểu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 397: Chương 397
Bản thân mình cũng có thể bán, đây không phải là hành động của một kẻ buôn người sao?
Cuối cùng m.ô.n.g của Tô Bảo sưng lên vì bị đánh, đau đến nhe răng trợn mắt hét to.
Tất nhiên, cửa không thể tự nó mở được, mà là vợ chồng Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi đã chờ trong nhà từ lâu.
Quả nhiên khi về nhà, cậu bé vẫn nằm dưới đáy xã hội. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sau đó, Tô Bảo còn chưa kịp bước vào cửa đã thấy cha mình đang đứng trước cửa bắt đầu nhấc chân lên, cởi giày ra, rồi rất dứt khoát, cái giày bay về phía cậu bé.
Nhưng Lục Đại Chùy không ngờ được là Giang Huấn không hề tầm thường, nhưng Tô Bảo ngốc nghếch này lại còn ghê gớm hơn.
Bên này Lục Đại Chùy nằm trên giường suy nghĩ rất nhiều, mơ mơ màng màng mà ngủ thiếp đi.
Hai ngày sau, tàu mới đến Bắc Kinh.
Đồng chí công an không nói sẽ trả lại tiền cho bọn họ, nên Lục Đại Chùy cũng không hỏi.
Bên kia, Tô Trà đang nghe Tô Bảo kể lại chuyện mấy ngày nay.
Tô Bảo vừa mới rời đi thì người nhà họ Giang đã tới, cũng cảm ơn anh ta, rồi cho anh ta một khoản tiền, không cho phép anh ta từ chối.
Hôm sau, Tô Trà đưa Tô Bảo lên tàu.
Chỉ vì con trai mà hai ngày nay Tô Thắng Dân lo đến mức miệng phồng rộp.
Cuối cùng, cô quyết định cho anh ta một khoản tiền để cảm ơn, và nếu anh ta muốn, sau này lên Bắc Kinh mà có việc gì thì có thể tìm cô.
Hai người bắt tàu trở về Bắc Kinh sau hai chị em, về tới nhà rồi mới biết hai đứa vẫn chưa về.
Những người tài năng phải được dạy dỗ đàng hoàng.
Mà tiền gửi ngân hàng cũng hết rồi, mấy ngày trước đã lấy ra để mua Giang Huấn và Tô Bảo.
Chương 397: Chương 397
Anh ta thấy như thế cũng tốt, đề phòng việc trả lại tiền mà dạy thôn dân mãi vẫn không đổi được, vẫn lấy tiền mua con.
Sau khi đánh con trai, Tô Thắng Dân đã hết tức giận.
Tô Thắng Dân một chân để trần, một tay cầm dép đuổi theo Tô Bảo. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhìn hành động ngốc nghếch của Tô Bảo, Giang Huấn có chút ghét bỏ, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
Đối với Lục Đại Chùy, Tô Trà thật sự biết ơn anh ta từ tận đáy lòng. Lục Đại Chùy là người tốt, Tô Bảo lại là một đứa nhóc ngây thơ, nếu không gặp được anh ta thì có lẽ em trai cô đã phải chịu khổ không ít.
Cuối cùng thì hai chị em Tô Trà và Tô Bảo cũng đã về tới nhà, còn chưa kịp mở cửa thì cửa đã tự mở ra. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Một người đuổi một người chạy, căn phòng vốn yên tĩnh bỗng trở nên sôi nổi.
Tô Bảo là một cành cây non nên không xử lý sẽ không nghiêm chỉnh!
Trong mắt Giang Huấn thì hai tên này tuy hơi ngốc xíu nhưng tính tình thì không tệ lắm.
Trong phòng, Lục Đại Chùy cảm thấy chuyện ngày hôm nay vẫn khiến anh ta choáng váng.
Cô chăm chú lắng nghe, nhờ Tô Bảo mà biết được Lục Đại Chùy thật sự là người tốt.
Suy cho cùng Tô Bảo là một đứa trẻ nghịch ngợm này nên bị xử lý, Tô Bảo đã bán mình, làm như vậy bị đánh là còn ít.
"Được, chị không thiếu chút tiền ấy đâu, em vẫn nên giữ cho tốt tiền của mình đi." Tô Trà liếc em trai rồi đáp.
Nói xem đứa trẻ nào nghịch ngợm như Tô Bảo, nếu không xử lý thì tên nhóc này sẽ trở thành kẻ buôn người rồi!
Khi mua hai đứa nhỏ này, anh ta biết gia đình thằng bé Giang Huấn không hề tầm thường, thằng nhỏ này trắng trẻo thanh tú, khí chất cũng khác.
Chuyện mua phụ nữ thì Lục chưa bao giờ nghĩ tới, càng đừng nói tới việc đổi người em gái Lục Lan Hoa lấy vợ. Anh ta nghĩ, thật ra không được thì sống một mình cũng tốt, gỉ ít tiền vào trong ngân hàng tiết kiệm, ngày qua ngày mà sống như vậy cũng không quá tệ.
"Không, không, không, con không có ý kiến!" Sao cậu bé dám có ý kiến chứ?
Tô Trà thấy Tô Bảo và Lục Đại Chùy nói gì đó, sau đó anh ta ngẩng đầu lên nhìn cô, một lát sau thì gật đầu với cậu bé. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Khá lắm, sau khi gọi cho Trương Huy thì mới biết chuyện hai chị em suýt nữa bị bọn buôn người b·ắ·t· ·c·ó·c.
Đi tới đi lui muộn như này nhưng cả nhóm cũng ai ăn tối, nên là sau khu về tới khách sạn, Trương Huy lại ra ngoài đi mua đồ ăn, Lục Đại Chùy cũng ăn cùng bọn họ. Ăn xong thì ngay lập tức về phòng của mình, không dám nói chuyện với Tô Trà.
Người chị của Tô Bảo vẫn luôn có người đi theo, khí chất trên người lại cực kỳ nổi trội, so với nhà Giang Huấn thì có hơn chứ không có kém.
Tô Trà nhìn xuống, hỏi: "Rồi sao?"
"Kiên nhẫn chút đi. Con có ý kiến gì với ông đây đúng không? Đến đây nói xem, có ý kiến gì, hôm nay cha nghe thử xem con sẽ nói gì!"
Sau khi Giang Huấn rời đi, Tô Bảo quay lại nhìn chị, ngập ngừng nói: "Chị ơi, bây giờ muộn lắm rồi."
Cô còn nghe nói hai ngày nay Lục Đại Chùy còn cho Tô Bảo ăn thịt, gặp được người này, Tô Bảo phải nói là đồ ngốc có phúc của đồ ngốc.
"Bình tĩnh, ông đây không bình tĩnh được, thằng nhóc thối này, xem hôm nay cha có đánh con hay không."
Tô Trà và Vương Tú Mi không có ý định đến ngăn cản Tô Thắng Dân.
Lúc đó, anh ta mủi lòng mua hai đứa nhỏ, nhưng không nghĩ tới đứa này so với đứa kia lại còn ghê gớm hơn.
Có trời mới biết trong lòng ông đã như thế nào khi nghe tin Tô Bảo muốn tìm một người cha mới cho cậu bé.
Lục Đại Chùy lại được không ít tiền. Ban đầu anh ta không muốn nhận số tiền này, nhưng Tô Trà vẫn kiên quyết đưa cho, cuối cùng thì vẫn là Tô Bảo nhét vào tay anh ta, lúc này anh ta mới chịu nhận.
Về phần Tô Bảo, thậm chí Tô Thắng Dân còn không dám nói chuyện với bà cụ.
"Á, cha ơi, từ đã, cha ơi, bình tĩnh chút đi ạ!" Tô Bảo nhanh chóng né, rồi quay đầu chạy.
Ông nuôi đứa nhóc đến lớn như vậy đã không dễ dàng, nếu mất đi thì lại phải nuôi một đứa mới, quá phiền phức.
Đối với Tô Thắng Dân thì đây chưa phải chuyện k*ch th*ch nhất, mà là sau khi Tô Trà miêu tả lại một cách sinh động chuyện bạn nhỏ Tô Bảo tự bán mình. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ông nhìn thấy Tô Bảo, cảm giác đầu tiên vẫn phải là… đánh ít quá nên mới làm ra mấy chuyện như vậy được!
Hai cha con đang làm ầm ĩ ở bên kia, bên này Vương Tú Mi đã kéo con gái sang một bên để tránh xa “chiến trường”, đừng để bị thương.
Từ nhỏ anh ta đã sống trong thôn, tình tính thì lại thật thà, sau khi lớn lên thì ra ngoài tìm việc làm. Nhưng không được học hành, chỉ có chút sức, nên làm công được vài năm cũng chỉ kiếm được chút tiền, trở về thôn thì cũng chẳng có ai bằng lòng cưới anh ta cả.
Lúc này người nhà Giang Huấn cũng tới. Tô Bảo thấy Giang Huấn được người nhà đón về thì mặt cười hớn hở vẫy tay chào bạn, còn hét bảo hôm nào cậu lên Bắc Kinh tìm cậu bé.
"Hì hì, chị, thôn của chú Lục xa lắm, hay là tối nay chú Lục ngủ trong khách sạn với chúng ta nhé, em trả tiền cho?"
Nghe thấy thì Tô Bảo vui vẻ chạy về phía Lục Đại Chùy.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.