Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Tiểu Tiểu Đích Hiểu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 395: Chương 395
Đổi xưng hô gì?
Lục Đại Chùy phát giác ra, cụp mắt nhìn sang.
Đúng vậy, cậu thiếu đòn quá rồi!
Trước kia thì chưa, nhưng giờ thì đã mở mang đầu óc rồi đấy!
"Đúng vậy, nếu chú đã mua cháu rồi thì có nên đổi xưng hô thành cha hay không?"
Ai dè trên đời này còn có chuyện càng lợi hại hơn!
Thấy bộ dạng căng thẳng của đối phương, đồng chí công an lại hỏi lại lần nữa: “Những đứa trẻ ở chỗ các anh mấy ngày trước hiện đang ở đâu?”
Gọi gì cơ? Cha!
Tô Trà cũng đã từng nghe nói đến một cô gái đã đi bán cả kẻ buôn người khi ở kiếp trước, cô còn nghĩ việc này đã đủ lợi hại rồi.
Nghe người phụ nữ nói, đồng chí công an lập tức ra hiệu cho đối phương dẫn đường.
Sự thật chứng minh, đứa nhỏ hay khóc sẽ có sữa, còn đứa biết dụ sẽ có thịt ăn!
"Có chuyện gì sao?" Lục Đại Chùy nắm tay hai đứa nhỏ, vừa đi vừa hỏi.
Bên này Tô Bảo đang ăn thịt ngon lành, nhưng Tô Trà ở bên kia không tìm được cậu bé nên đang sốt ruột muốn c·h·ế·t.
Vì vậy khi mấy người của đồn công an thẩm vấn những người trong làng, dân làng hiển nhiên có chút căng thẳng.
Đỉnh đấy, thằng nhóc này lại có thể tự bán mình!
Tô Bảo không những không sợ mà còn tự bán mình!
"Đồng chí công an, nếu tôi thành thật khai báo thì có được thưởng không? Tôi biết ai mua bán trẻ em, là Lục Đại Chùy ở làng chúng tôi, anh ta đã mua hai đứa trẻ đấy, hiện giờ bọn trẻ đang ở trong nhà anh ta, tôi dẫn các anh qua bắt người."
Có trời mới biết Tô Trà đã chửi thề "Đậu má" ở trong lòng như nào khi nghe bọn buôn người kia thuật lại việc Tô Bảo rất thuần thục, từ trước đến nay chỉ có cậu bé tự đi tìm người mua mình!
Tô Bảo nhìn thấy ánh mắt bối rối của anh ta thì cười rạng rỡ.
Vừa nghe đến từ “phạm pháp” thì dân làng lại càng trở nên luống cuống, họ còn chưa kịp lên tiếng thì một người phụ nữ đã lao ra và nói lớn.
Thành thật mà nói, nếu không phải Tô Trà vẫn luôn tìm kiếm Tô Bảo thì hành động này của Tô Bảo đúng là rất dễ khiến người khác hiểu lầm.. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ở trong bầu không khí áp suất thấp này, im lặng mới là lựa chọn đúng đắn nhất.
"Hả?" Lục Đại Chùy có vẻ bối rối.
Trương Huy nghĩ đến những gì đồng chí công an vừa nói thì gần như không nhịn được cười, thế nhưng lại không thể cười khiến anh ấy nhịn đến thống khổ, biểu cảm trên mặt cũng không bình thường.
Ở ngôi làng hẻo lánh nằm sâu trong khe núi nhỏ này bình thường cũng không có người ngoài tới, mấy ngày trước bọn buôn người đến một lần, hôm nay đột nhiên lại có mấy người lạ đến nữa nên dân làng lập tức đề cao cảnh giác.
Bạn nhỏ Tô Bảo à, trình xã giao của nhóc đi hơi xa rồi đó!
"Được rồi, cha, chúng ta về nhà ăn cơm thôi, con đói lắm rồi." Tô Bảo nói.
Nghe tiếng "cha" lớn của cậu bé khiến Lục Đại Chùy cảm thấy vô cùng phức tạp.
Sau khi đi bộ một lúc thì cuối cùng cũng đến nơi.
Lúc nghe được câu chuyện của Tô Bảo, đồng chí công an còn cho rằng người trong nhà đối xử với cậu bé không tốt cho nên bạn nhỏ Tô Bảo mới phải tìm một người cha mới.
Trong khi Tô Trà còn đang vất vả đi kiếm người.
Đó là: Cha tôi đã ba ngày chưa đánh tôi...
"Cha, con muốn ăn thịt có được không?"
Nhìn thấy vẻ mặt kinh hãi của Lục Đại Chùy, Tô Bảo đã tự quyết định: "Để thể hiện sự tôn trọng với số tiền mà chú đã bỏ ra thì cháu thấy nên để chú tự quyết định."
Và đúng như thế, Tô Bảo đã thực sự dụ được để có thịt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tô Bảo vừa dứt lời thì Lục Đại Chùy suýt nữa trượt chân ngã sõng soài.
Tô Trà cũng đi theo, ngay khi nghe người phụ nữ này nói thì Tô Trà có thể chắc canh ta rằng một trong hai đứa trẻ kia chính là Tô Bảo vì theo lời khai của mấy kẻ buôn người kia, người đàn ông duy nhất mua hai đứa trẻ tên là Lục Đại Chùy, mà điều khiến những kẻ buôn người ấn tượng là đây chính là người mua mà mấy đứa trẻ tự mình chọn.
May mắn thay, sau hai ngày thì hai kẻ buôn trẻ em kia đã bị bắt, tin tức về Tô Bảo cũng được truyền đến.
"Đừng cố giảo biện với tôi, chúng tôi có thể có mặt ở đây thì đương nhiên đã điều tra rõ ràng mọi chuyện rồi, hai kẻ buôn người kia đã bị chúng tôi bắt giữ, cả hai đều thành thật thú nhận rằng có vài đứa trẻ đang ở trong làng các anh." Đồng chí công an nói tiếp với vẻ mặt nghiêm túc: “Thẳng tanh ta sẽ được khoan hồng, kháng cự thì nghiêm trị, mua bán trẻ em là hành vi phạm pháp nên các anh cũng đừng cố ý vi phạm pháp luật.”
Tô Bảo nhìn Lục Đại Chùy và cười rạng rỡ, cậu bé cảm thấy nếu cười như vậy thì sẽ có thịt để ăn.
Có một câu nói rất phù hợp với Tô Bảo.
Vừa thấy buồn cười, vừa không biết nên nói gì.
Xin hỏi Tô Bảo một câu, cậu bé có ý kiến gì với cha ruột của mình là đồng chí Tô Tanh tag Dân hay không?
"Cháu muốn hỏi một chút, chú có muốn đổi cách xưng hô không?" Tô Bảo lên tiếng.
Dù sao lần trước trong làng cũng có vài gia đình mua con từ bọn buôn người, chưa kể trong số mấy người đến lần này còn có người mặc đồng phục của đồn công an, vừa nhìn là biết có vấn đề.
Những người dân trong ngôi làng hẻo lánh này khả năng cao chưa hiểu biết nhiều về pháp luật, đồng chí công an cũng nghĩ đến điều này nên không trực tiếp bắt người mà yêu cầu đối phương nói ra sự thật.
Nhìn bóng lưng của họ khi rời đi, những người khác chỉ cảm thấy cảnh tượng này giống như một trò hề.
Công nhận bọn buôn người này cũng biết nhìn người đấy, bắt ngay một đứa nhóc như Tô Bảo thì cũng bớt lo đi một chút. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Việc anh ta cảm thấy phức tạp đã vượt quá tầm kiểm soát của Tô Bảo, giờ cậu bé chỉ biết là mình đang đói bụng.
Nghe đồng chí công an đặt câu hỏi lần thứ hai thì dân làng càng cảm thấy trong lòng bồn chồn, vô thức đưa tay nắm lấy góc áo của mình, một lúc lâu sau mới có người trả lời: “Đứa trẻ, đứa trẻ nào? Đồng chí công an, đồng chí có nhầm không, không có đứa trẻ nào đến làng chúng tôi cả.”
Phải vô tư vô lự đến mức nào thì mới có thể làm được chuyện như vậy chứ?
"Anh chắc canh ta phải đổi cách xưng hô rồi, anh đã bỏ nhiều tiền như vậy để mua bọn nhỏ mà." Lục Hoa Lan còn không đợi anh trai lên tiếng thì đã đáp lời ngay. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hai chữ "Đậu má" cũng không đủ để diễn tả hết cảm xúc của cô.
Tô Trà nghiêm mặt đi phía trước, đồng chí công an và Trương Huy đi phía sau cũng không dám thở mạnh.
Người phụ nữ vừa dẫn đường vừa lải nhải không ngừng, trong số đó cái tên Lục Đại Chùy được nhắc đến nhiều nhất.
Bạn nhỏ Tô Bảo, cậu bé cần cha để có một tuổi thơ trọn vẹn.
Chương 395: Chương 395 (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đã bao giờ nhìn thấy một đứa trẻ tự đi tìm người mua mình chưa?
Trên đường về nhà, Lục Đại Chùy còn đang nghĩ cách sắp xếp cho hai đứa con trai mới này thì đột nhiên cảm thấy bàn tay đang nắm ở bên trái lắc lư.
Tô Trà tỏ ý: chiêu này xứng đáng được cô cho điểm tuyệt đối.
Khụ khụ, cái này, bầu không khí ở đây có hơi không đúng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.