Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 391: Chương 391

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 391: Chương 391


Vượt qua chướng ngại, Phó Hành Khanh ướt nhẹp nước bùn đứng lên, đôi mắt liếc nhìn một đám đang ghé đầu vào nhau.

Bà cụ: Chẳng lẽ Phó Hành Khanh đứng núi này trông núi nọ thật sao?

Và thứ trên thắt lưng gã...

Tô Bảo chán nản ghé mắt liếc nhìn quyển sách của Tô Trà, một giây sau đã vội vàng đặt quyển sách xuống.


Bởi vì không ai biết người tiếp theo có phải là mình hay không!

Tô Bảo bày tỏ: Xem không hiểu, xem không hiểu! (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trong lòng Phó Kiều Kiều hơi lo lắng.

Dù sao Phó Hoành Thanh luyện tập điên cuồng như vậy, đánh thêm mấy người cũng không thành vấn đề!

Đợi mười phút vẫn chưa quay lại, Tô Trà ngẩng đầu nhìn về nhà vệ sinh nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Tô Bảo đâu.

Một lúc sau, Tô Bảo vội vàng đi vào nhà vệ sinh.

Hầy, bọn họ nghe nói Phó Hành Khanh còn chưa yêu đương mà!

Đều là loại người gì vậy!!!

Thân thể gã ta cứng đờ còn hai tay hơi run nhẹ, nhìn cô gái trước mặt bày ra vẻ mặt vô tội, người đàn ông tỏ vẻ bản thân rất nhát gan, không chịu được bị dọa.

Người đàn ông choáng váng, đồng thời gã ta cũng nhận ra không chỉ có một thứ.

Nhưng mà cô gái nhỏ trước mặt nhìn cũng không giống người tốt chút nào!

Một nhóm binh lính nhìn Phó Hành Khanh trong bùn lầy, ghé vào tai nhau nói chuyện.

Người đàn ông: Tôi, tôi, tôi là kẻ xấu!

"Đứng dậy, tiếp đi!" Phó Hành Khanh nhìn Hoàng Đông Lai đang đứng dậy rồi hét lớn.

Người đàn ông tỏ vẻ đúng là đi đêm lắm có ngày gặp ma!

Lúc đối phương đến gần, Tô Trà ngẩng đầu nhìn đối phương theo bản năng.

Người đàn ông cụp mắt nhìn thì bàn tay cầm d.a.o run lên, đúng lúc gã ta đang run rẩy thì có vài người đi tới, người đàn ông còn chưa kịp phản ứng thì con d.a.o trong tay đã biến mất!

Nếu từ chối thì gã ta có c.h.ế.t hay không?!

Những người khác lập tức hiểu ngay, đàn ông mà, đương nhiên sẽ hiểu đàn ông nhất. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đột nhiên bị gọi tên, cả người Hoàng Đông Lai chao đảo, nụ cười trên mặt lập tức biến mất.

Nói là anh em tốt cơ mà, đâu hết rồi?

"Chú, uống nước đi!" Tô Trà cảm thấy còn chưa đủ nên mỉm cười đưa chai nước vừa rồi cho người đàn ông.

Phó Hành Khanh bị bà cụ đòi đánh gãy chân c·h·ó vẫn không biết chuyện này, anh vẫn đang “lăn qua lộn lại” huấn luyện trong bùn lầy!

Những người khác hả hê nhìn Hoàng Đông Lai, ha ha ha, mới vừa rồi người đầu tiên nói Phó Hành Khanh chưa được thỏa mãn d*c v*ng là tên Hoàng Đông Lai này.

Nhưng bà cụ lại nghĩ: Lát nữa sẽ đánh gãy chân c·h·ó của Phó Hành Khanh!!! (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Não của người đàn ông lập tức quay cuồng suy nghĩ.

Đồng chí công an hãy đến bắt gã ta đi!

Một đám người đang đứng xem ở ngoài lập tức chuồn đi, không thèm xem náo nhiệt nữa.

Ai cũng có những tưởng tượng của riêng mình.

Đối phương là một người đàn ông, dáng người thấp bé, khuôn mặt bình thường, loại người ném vào trong đám đông sẽ trở nên rất bình thường.

Chưa được hai phút, sân huấn luyện liên tục vang lên tiếng hét.

Người tốt mà một lời không hợp đã móc ra thứ này?

Ha ha ha, e là nhịn hỏng cả người rồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đám người Vu Kế Vĩ đã đi đến bên cạnh Tô Trà, để tránh hành khách cùng khoang hoảng loạn nên Vu Kế Vĩ đã nhanh chóng cướp con d.a.o rồi cất đi.

Một già một trẻ đều có suy nghĩ khác nhau.

“Không, không không không, đừng đùa.” Người đàn ông lắp bắp trả lời.

Chưa bao giờ gã ta nóng lòng muốn đồng chí công an bắt mình đi như vậy!

Lúc này gã ta muốn gọi cảnh sát!

Gã ta là một kẻ buôn người, trong nhiều năm làm nghề như vậy đã gặp qua rất nhiều người, dù không đến một ngàn thì cũng phải đến tám trăm, dù nói thế nào gã ta cũng là người đã trải sự đời.

“Ha ha, ai mà biết được chứ?” Người bên cạnh nói.

Đối với Hoàng Đông Lai mà nói, người khác chỉ muốn nói một câu: Bạn ơi, bảo trọng nhé!

Hoàng Đông Lai: Dường như cả người đều bị đào rỗng rồi, anh ta chỉ muốn làm kẻ ăn hại thôi.

Hết hơi rồi, chỉ muốn nằm xuống thôi!

Cách đó không xa đám người Vu Kế Vĩ vốn đang chú ý đến Tô Trà lập tức trở nên cảnh giác, bình tĩnh đứng dậy đi đến gần Tô Trà.

Chương 391: Chương 391

Phó Kiều Kiều: Chẳng lẽ bà nội đoán được rồi sao?

"Được rồi, vậy em đừng đi lung tung, anh đi tìm thử xem." Trương Huy nói rồi đứng dậy đi về phía nhà vệ sinh.

Ngay khi bóng dáng của Trương Huy biến mất khỏi tầm mắt của Tô Trà, đột nhiên có một người ngồi xuống cạnh cô.

Tô Trà bắt gặp ánh mắt sợ hãi của người đàn ông.

Đàn ông mà, cái cần hiểu đều hiểu được.

Cô ấy nhướng mày lén nhìn bà cụ, lại không ngờ bà cụ cũng đang nhìn mình.

"Cô gái, muốn uống nước không?" Người đàn ông nở nụ cười chất phác, nói xong liền đưa chai nước cho cô.

Tô Trà cau mày quay đầu nhìn Trương Huy phía đối diện nói: "Anh Trương, phiền anh đi xem tại sao Tô Bảo còn chưa quay về?"

“Mấy người nói xem có phải Phó Hành Khanh đang...” Một binh sĩ nháy mắt ra hiệu với bọn họ.

Nhìn thấy Tô Trà nhận chai nước của mình, người đàn ông thở phào nhẹ nhõm hơi thả lỏng cảnh giác, lúc này đột nhiên gã ta cảm thấy có vật gì đè lên eo mình.

Nghe lời này của bà, trong lòng Phó Kiều Kiều giật thót một cái.

Ha ha ha, còn có gì nữa, chưa thỏa mãn d*c v*ng.

Mẹ ơi, cứu con với!!!

Lúc Tô Trà ngẩng đầu nhìn thấy đối phương, cô khẳng định mình không biết người đó.

“Hoàng Đông Lai, đến đây, chúng ta luyện tập với nhau đi!” Làm sao Phó Hành Khanh không hiểu, vừa rồi bọn họ nói gì anh đều nghe được hết.

Ngược lại cô cụp mắt nhìn vật trên thắt lưng, vật đó tỏa ra ánh sáng bạc nhàn nhạt, do góc độ nên chỉ có Tô Trà mới có thể nhìn thấy, ở góc độ của người ngoài thì sẽ không nhìn thấy.

Quả nhiên suy nghĩ của chị khác với cậu bé.

Nghe được câu này, vẻ mặt Tô Trà trở nên ngoan ngoãn, đưa tay nhận chai nước từ trong tay người đàn ông.

Vừa nghĩ như vậy, bọn họ cùng nhau nhìn về phía Phó Hành Khanh.

Ôi trời, Phó Hành Khanh nghe thấy rồi.

Hơn nữa nế gã ta hét lên một tiếng, có ai có thể giúp gã ta không?

“Cô bé, uống nước đi.” Người đàn ông lại ngu ngơ cười, sau đó khẽ nói với Tô Trà: “Đừng nhúc nhích!”

“Mẹ nó, Phó Hành Khanh ăn gì vậy, gần đây huấn luyện nhiều như vậy!”

Ánh mắt kỳ lạ, chậc chậc chậc!

Ôi, bình thường cũng không thấy Phó Hành Khanh… cái kia!

Cô nhếch mép cười, chậm rãi nói: "Đừng sợ, tôi không phải người xấu."

Phó Kiều Kiều nghĩ nếu bà cụ hỏi thì cô ấy sẽ nói thẳng chuyện của anh trai và Trà Trà.

Trên xe lửa, Tô Trà đọc sách đến mệt, bèn nghỉ ngơi nhìn ra ngoài cửa sổ, Tô Bảo bên cạnh thì ban ngày ngủ ngon lành bây giờ lại không ngủ được nữa, tinh thần rất tươi tỉnh.

Hoàng Đông Lai hoàn toàn nằm trong bùn lầy nhìn bầu trời trong xanh, mắt thấy đám anh em đang chạy trốn, trong lòng anh ta cảm thấy vô cùng chua xót!

Bà cụ nhìn dáng vẻ này của cô ấy thì trong lòng cũng giật thót theo (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 391: Chương 391