Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 389: Chương 389

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 389: Chương 389


Đố kỵ, cay đắng, chung quy lại cũng chỉ là ghen tị, dù sao bây giờ Vương Quyên và Vương Tú Mi ở bên ngoài khác nhau như trời với đất.

Lương Tố nghe thấy đám người Tô Trà sẽ trở về thành phố Bắc Kinh nhanh như vậy, lập tức không nói lời nào mà gọi cả nhà Tô Trà đến nhà bà ấy ăn cơm.

Vương Tú Mi sinh được cô con gái tốt số, chưa qua bao lâu đã chuyển đến thành phố Bắc Kinh sinh sống.

Còn về phần hai vợ chồng Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi có thể ở lại thêm một thời gian, nếu đội vận chuyển và trại nuôi heo có chuyện thì có thể liên lạc với bọn họ.

Nhận được điện thoại của Lương Tố, mấy người Tô Trà đồng ý qua đó ăn cơm.

.

Cậu bé đã gì làm sai?

Sau này, tất cả mọi thứ đều thay đổi.

Thế nhưng, cái đầu úng nước của Vương Quyên lại đưa của cải cho nhà mẹ đẻ xử lý, những người nhà đó là dạng vừa sao? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Gió nhẹ thổi qua, phất vào gương mặt, ngứa ngáy…

Một lát sau, bác sĩ rời khỏi phòng bệnh, trong phòng bệnh chỉ còn lại người nhà họ Tô.

Vương Tú Mi chướng mắt Vương Quyên, Vương Quyên thì ghen ghét Vương Tú Mi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nghe thấy lời của ông cụ, bác sĩ cười một tiếng rồi giải thích: "Cụ ơi, bây giờ cụ tạm thời không thể xuất viện được, còn phải quan sát thêm một thời gian nữa, cụ chịu đựng một chút nhé, sau khi khoẻ là có thể về nhà rồi."

Cách đó không xa có một bóng đen đứng trong chỗ tối, ánh mắt nhìn một nhà bốn người lộ rõ sự ghen ghét.

Vương Tú Mi lái xe ở đằng trước nghe thấy nửa câu nói của Tô Trà, cau mày nói: "Đừng để tâm, chỉ là thứ linh tinh thôi."

Tô Thắng Dân nhìn con gái chỉ dùng dăm ba câu đã dỗ được ông cụ, trong lòng ông cũng rất cảm động. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hơn nữa, bọn họ cũng nghe Tô Thắng Lợi nói, trong khoảng thời gian ông cụ nằm viện được Lương Tố chăm sóc rất chu đáo, phải cảm ơn một phen mới được.

Nếu tới nhà người ta làm khách, đương nhiên là không thể tới tay không được rồi.

"Hơn nữa con và Tô Bảo trở về cũng không sao, không phải là còn có anh Trương sao ạ?" Tô Trà nhắc tới Trương Huy, lúc này ông cụ mới không trợn mắt nhìn Tô Thắng Dân nữa.

Nghĩ vậy, tầm mắt Tô Thắng Dân nhìn về phía con trai.

"Vậy bác sĩ à, tôi có thể xuất viện về nhà không? Tôi không quen ở bệnh viện, không tự do như ở trong nhà." Ông cụ ngẩng đầu nhìn bác sĩ, mở miệng hỏi.

Đám Tô Trà ở trong phòng bệnh trò chuyện với ông cụ một thời gian dài rồi mới rời khỏi bệnh viện.

Ngay cả ông cụ bên cạnh cũng nhìn chằm chằm Tô Thắng Dân với vẻ mặt không hài lòng.

Ông cụ nghe thấy Tô Trà và Tô Bảo phải trở về thành phố Bắc Kinh, ngay từ đầu trong lòng vẫn còn luyến tiếc, sau đó nghe thấy Tô Thắng Dân định để hai chị em một mình về thành phố Bắc Kinh, lập tức sắc mặt ông trở nên khó coi.

Không nói thì quên mất, bên cạnh Tô Trà vẫn luôn có một người tên Trương Huy.

Vốn dĩ dựa vào thân phận của Tô Trà thì sẽ có sự hỗ trợ đặc biệt nhưng nhìn thấy bộ dạng vui vẻ hớn hở mua vé xe của cha, Tô Trà cũng không muốn từ chối.

Vương Quyên làm trâu làm ngựa cho nhà mẹ đẻ, còn phải chăm sóc nhà bà ngoại.

Nếu muốn về thành phố Bắc Kinh thì phải đặt trước vé xe, trưa hôm đó Tô Thắng Dân đã mua hai vé xe lửa cho sáng ngày hôm sau.

Nhìn thấy cha bị răn dạy như vậy, Tô Trà vội vàng bước lên mỉm cười nói với ông cụ: "Ông nội à, cha con không có ý như vậy, không phải là cha con lo lắng cho sức khở của ông ạ? Muốn ở lại bên ông để chăm sóc ông là chuyện tốt, chứng tỏ cha con có lòng hiếu thảo, ông nội nên vui mới đúng."

Đồ đạc không có, tiền cũng không có, bà ta bị bán đi còn phải giúp nhà mẹ đẻ đếm tiền.

Tô Bảo bất tri bất giác nhận thấy ánh nhìn c.h.ế.t chóc của cha mình, cậu bé ngẩng đầu lên với vẻ mặt mờ mịt .

Vương Tú Mi không phải là không rõ ràng, biết Vương Quyên không thông minh nhưng không ngờ lại ngu ngốc như vậy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Từng người một đều lừa hết sạch đồ của Vương Quyên, giờ thì nhà mẹ đẻ sống khá tốt còn bà ta thì rất đáng thương. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ba ngày nay cha cậu bé gây chuyện như vậy, người làm con như cậu bé cũng quá khổ rồi.

Vương Quyên còn đáng sợ hơn quỷ yêu trong truyền thuyết, không hiểu mạch não chập mạch kiểu gì.

Anh bạn nhỏ Tô Bảo suy nghĩ, đối diện với tầm mắt của cha mình, cậu bé không thể nào nghĩ ra.

.

Suy nghĩ trong chốc lát vẫn không nghĩ thông suốt, Tô Bảo tỏ vẻ: Thôi, không nghĩ nữa.

"Thằng hai mày đang nói gì vậy? Bảo mấy đứa nhỏ một mình mình trở về thành phố Bắc Kinh? Mày thấy vậy mà cũng yên tâm? Có người cha nào như mày không? Nếu mày làm như vậy tao sẽ không tha cho mày, lỡ như xảy ra chuyện, xem tao có đánh mày không!" Ông cụ chỉ vào Tô Thắng Dân mà quở mắng.

Vốn dĩ Tô Vận bị giữ lại cũng không sao, cô ta giữ lại nhiều của cải vậy, Vương Quyên là người giỏi kinh doanh, chỉ cần chờ Tô Vận trở ra là được, thời gian cũng không quá lâu.

Chương 389: Chương 389

Không giống thằng nhóc thúi nào đó, chỉ biết đứng bên cạnh xem chuyện vui.

Nghe thấy bác sĩ nói như vậy, ông cụ mím môi, lời muốn nói cũng không dám nói ra.

"Mẹ, vừa rồi là..." Tô Trà cũng thấy Vương Quyên, muốn nói rồi lại thôi, cô nói một nửa coi như gợi ý rồi ngừng lại.

Sau khi ngồi lên xe đạp, Tô Trà ôm đồ mới mua ở cửa hàng bách hóa trong lòng ngực, Vương Tú Mi ở phía trước vẫn còn lải nhải nói chuyện.

Nhưng mà đôi mắt Vương Tú Mi rất sáng, vừa nhìn thoáng qua đã thấy Vương Quyên ở trong chỗ tối.

Nhìn thấy Vương Quyên, Vương Tú Mi lập tức nhíu mày, bà không dừng lại mà vẫn đạp xe đi xa.

Dù sao cũng d.a.o đ.â.m vào đầu, chuyện xuất viện phải thật cẩn thận, lỡ như để lại di chứng thì không phải là việc nhỏ.

Quả nhiên, con gái thương yêu người cha này, ông cụ chỉ răn dạy vài câu, con gái đã ra tay giúp ông.

Rõ ràng lúc trước, hai người đều cùng thôn, cùng gả đến thôn Thanh Sơn, thậm chí ban đầu bà ta còn tốt hơn nhiều so với Vương Tú Mi, có hai cô con gái ngoan ngoãn nghe lời, có người chồng chân thành chịu khó.

Vương Tú Mi cảm thấy chờ Tô Vận trở ra, hẳn sẽ bị người mẹ hồ đồ này làm cho tức c·h·ế·t.

Lúc trước hai chiếc xe đạp này là do Tô Thắng Dân mua, sau khi đến thành phố Bắc Kinh thì cho vợ chồng Tô Thắng Lợi dùng, họ vừa mới về là hai vợ chồng Tô Thắng Lợi đã đưa xe cho cả nhà Tô Thắng Dân dùng.

Cả nhà đến cửa hàng bách hóa, nửa giờ sau cầm theo túi lớn túi nhỏ rời khỏi cửa hàng bách hóa, đi xe đạp về phía nhà họ Thẩm.

Nghe mẹ lải nhải về chuyện Vương Quyên, Tô Trà không biết phải nói sao.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 389: Chương 389