Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Tiểu Tiểu Đích Hiểu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 342: Chương 342
Dù cho mất tiền cũng không sao, cuộc đời vốn có nhiều thăng trầm vậy đấy.
Nghe những lời này của một vị tiền bối có thâm niên, trên mặt Tô Trà cũng lộ ra nét tươi cười, trịnh trọng đáp lời: “Giáo sư Vương vất vả rồi, những đồng chí trong tổ dự án cũng vất vả rồi, mọi người vất vả rồi.”
“Không cần đâu mẹ, con đã ăn rồi, mẹ không cần làm đâu.”
Đối mặt với một miếng mồi thơm như vậy, chỉ cần hi sinh một quân cờ, vậy thì có sao đâu?
Thậm chí còn không biết có tin tức ở đâu truyền ra, nói rằng dự án tiếp theo của Tô Trà sắp khởi động, không rõ dự án cụ thể muốn làm gì, nhưng có rất nhiều suy đoán khác nhau.
Mỗi người đều có suy nghĩ của riêng mình, nếu cha mẹ đã lựa chọn đi vay, vậy thì cô chỉ có thể để họ tự làm mà thôi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bây giờ, máy quang khắc đã được cải tiến, mọi người nóng lòng muốn bắt đầu bước tiếp theo càng sớm càng tốt.
Tô Trà đoán, khả năng cao bên kia sẽ cắn câu.
Mẹ con hai người nói thêm vài câu, Tô Trà bảo Vương Tú Mi đừng lo lắng về việc nhập học của Tô Bảo, cô sẽ nhờ người làm giúp, Tô Bảo không có hộ khẩu thường trú ở địa phương nên Tô Trà vẫn phải tìm người xử lý chuyện đi học.
Dù sao đi nữa, cuối cùng, cô vẫn có thể đóng vai trò là hậu phương vững chắc cho họ, hỗ trợ họ những lúc thích hợp.
Việc cải tiến máy quang khắc đã hoàn thành, tin tức từ Viện Nghiên cứu Khoa học bắt đầu lan ra từ chiều cùng ngày, hơn nữa còn nghe nói sau khi con chip trong máy quang khắc được cải tiến đã dẫn đầu bất kì cường quốc nào trên thế giới.
Vương Tú Mi nói hơn mười phút, nhưng thấy quầng thâm mắt của Tô Trà mới đau lòng mà dừng lại, sau đó vội vàng thúc giục Tô Trà về phòng nghỉ ngơi.
Rõ ràng ngay từ đầu, họ đã thống nhất sẽ mua nhà cho con gái, kết quả con gái không cần căn nhà đó, lại còn trả lại cho bọn họ một số tiền lớn. Bây giờ họ gặp vấn đề kinh doanh, đều muốn tự mình giải quyết chuyện này.
Vương Tú Mi nghe con gái nói vậy, biết rằng để Tô Trà nhờ người làm giúp sẽ nhanh hơn là để bà tự mình chạy đôn chạy đáo khắp nơi.
“Tô Trà à, cuối cùng em cũng hoàn thành nhiệm vụ này rồi.” Vương Vinh Bình hít sâu một hơi, nhìn Tô Trà nói.
“Vậy là tốt rồi, con hãy chăm sóc bản thân thật tốt. Đúng rồi, hai ngày nữa ba con phải về thành phố C. Tổ vận chuyển có chút việc phải xử lý, Tô Bảo cũng sắp nhập học rồi, còn chưa làm xong thủ tục nhập học cho thằng bé, nên mấy ngày nay mẹ cũng phải bớt chút thời gian làm việc này.” Nhìn thấy con gái, Vương Tú Mi không nhịn được nói luyên thiên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“À, trại lợn của mẹ vẫn như cũ thôi, sắp xếp ổn thoả rồi, sau này có thời gian mẹ dẫn con đi xem heo con nhé, bắt được heo con là chuyện tốt đấy.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Người ngoài giới cũng đoán non đoán già, Tô Trà cũng không ngăn những tin đồn này lại.
Có người nói Tô Trà muốn phát triển vũ khí sát thương, dù sao thì chuyên ngành của Tô Trà cũng là một ngành kĩ thuật; có người lại nói Tô Trà muốn phát minh ra các thiết bị mới.
Nếu như cô mở đường cho họ đi, đó cũng chưa hẳn là điều tốt cho Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi.
Nghe nói cha mẹ định vay tiền, Tô Trà nghĩ đi nghĩ lại một hồi bèn quyết định không quản chuyện này.
“Dạ, con biết rồi.” Tô Trà ngoan ngoãn gật đầu.
Tô Trà nhìn cả tổ dự án đều đang háo hức xoa xoa tay muốn thể hiện thế mạnh của bọn họ, ngọn lửa trong lòng cô cũng bùng lên.
Trong phòng thí nghiệm, trên mặt Vương Vinh Bình lộ ra vẻ tươi cười, nhờ nỗ lực của mọi người trong tổ dự án, máy quang khắc cuối cùng cũng được cải tiến xong xuôi.
Hơn nữa khoản vay này của Tô Thắng Dân, chỉ cần kiểm tra một chút là biết được ngay.
Nửa đêm hôm nay, cuối cùng việc cải tiến máy quang khắc đã hoàn thành, Cốc Ích hiếm khi để mọi người trong Viện Nghiên cứu Khoa học xuống căn tin ăn cơm, mà đúng lúc Tết Nguyên tiêu còn chưa đến, mọi người cùng nhau ăn uống rất sôi nổi.
Dù sao đây cũng là mồi câu cô thả ra, đây là điều mà cô đang cần.
.
Nói cách khác, nhờ con chip này, bọn họ đã thắng ngay từ vạch xuất phát.
“Ha ha ha, chúng ta có thể lên kế hoạch cho bước tiếp theo chưa?”
Tô Trà nghe mẹ nói dông nói dài cũng không sốt ruột chút nào, làm việc xong vội về nhà, nghe mẹ kể một vài chuyện vụn vặt trong nhà, Tô Trà còn cảm thấy trong lòng ấm áp.
Chương 342: Chương 342
“Ừ, không vất vả gì hết, trong lòng chúng tôi đều rất vui.”
Đây không phải là chiếc máy quang khắc bình thường nữa, mà là một bước tiến lớn của họ trong lĩnh vực chip trên thị trường thế giới, đồng thời là bằng chứng cho thấy họ đang đi trước các thế lực khác.
Nhìn chiếc máy quang khắc mới, mọi người trong nhóm dự án đều phấn khởi không thôi.
“Đội vận chuyển của cha con cũng rất tốt, tiền ba mẹ có đủ rôi. Hơn nữa tiền của con cũng không nên gửi hết cho cha mẹ. Được rồi, được rồi, chuyện của cha mẹ con đừng quan tâm, con vẫn nên quan tâm bản thân nhiều hơn đi. Con gần đây bận đến mức không có thời gian về nhà, nhớ chú ý thân thể nhiều hơn.”
“Không vất vả, không vất vả!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trong tương lai, chỉ cần đồ vật nào cần con chip, bất cứ nơi nào sử dụng chip, bọn họ đều sẽ dẫn đầu.
Cô đang chờ xem con cá kia có thể cắn câu hay không, mà nếu cắn câu, thì phải xem đối phương có thể ngậm chặt mồi câu này hay không.
“Không có, mẹ ngủ không sâu, lâu rồi con chưa về, đã ăn chưa, nếu chưa mẹ làm cho con bát mì nhé.”
Trong phòng khác, Tô Trà vừa vào cửa đã thấy mẹ mình Vương Tú Mi đi ra từ trong phòng, trên mặt lộ ra nét tươi cười, nói: “Mẹ, không phải con đánh thức hai người chứ?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Có điều, bây giờ vẫn chưa thích hợp để tiến hành bước tiếp theo, dù sao vẫn chưa bắt được gián điệp, nếu làm đến bước tiếp theo thì khó tránh khỏi sẽ có sai sót.
Bình thường con gái không có ở nhà, Vương Tú Mi cũng ít có cơ hội nói chuyện với Tô Trà.
Hai ngày sau, Tô Thắng Dân trở lại thành phố C. Ngay sau khi Tô Thắng Dân rời đi, Trương Huy đã kể với Tô Trà về kế hoạch vay tiền của cha mẹ cô, mỗi ngày bọn họ đều ở bên Tô Trà, nên hiểu rõ cái gì nên nói cái gì không nên nói.
Một đám người như vậy đều rất vui vẻ, họ không bao giờ thấy khó khăn khi làm nghiên cứu khoa học, có cống hiến là điều vinh dự của bọn họ.
Bên kia, Tô Thắng Dân đến thành phố C để vay tiền, trong khi bên này, Tô Trà lại quá bận rộn.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.