Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 317: Chương 317

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 317: Chương 317


Thấy người này như vậy, Tô Trà có thể chắc chắn.

Tô Trà âm thầm lồng một câu thoại cho Lục Thanh Viễn, cô cảm thấy câu thoại này rất hợp với tâm trạng anh ta lúc này.

Cảm nhận được ánh mắt của Phó Kiều Kiều, trên mặt Lục Thanh Viễn lộ ra vẻ bối rối, nhưng anh ta vẫn đứng thẳng lưng như trước.

Chỉ có thể nói chỉ cần một người có nhân cách tốt, cô gái này sẽ ngoan ngoãn đi theo.

Lục Thanh Viễn cảm nhận được Tô Trà đang nhìn sang thì thấy rất nhục nhã.

Cách đó không xa, Lục Thanh Viễn đột nhiên lên tiếng, anh ta sải bước về phía trước và chặn trước mặt Tô Trà lại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Trà Trà , lát nữa chúng ta đi siêu thị dạo chút đi, trời lạnh rồi, tớ muốn mua một cái áo khoác mới."

Ở lầu một, Lục Thanh Viễn vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy Tô Trà đang híp mắt cười, anh ta thậm chí trông thấy má lúm đồng tiền của cô. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Phó Kiều Kiều liếc nhìn người đàn ông đột nhiên đi tới, sau đó nhìn Tô Trà với ánh mắt khó hiểu, hỏi bằng ánh mắt: Cậu biết anh ta à?

“Phì!” Phó Kiều Kiều không nhịn được bật cười, cô ấy nhìn Lục Thanh Viễn bằng ánh mắt ghét bỏ không nói nên lời, không phải ghét bỏ Lục Thanh Viễn nghèo, mà là ghét bỏ anh ta đúng là đồ ngu ngốc!

Không phải Tô Trà coi thường anh ta, cũng không phải Tô Trà kiêu ngạo.

"Đi, đi, anh cũng đi. Hai cô gái các em đi một mình rất nguy hiểm, anh sẽ bảo vệ bọn em" Cận Tùng vỗ n.g.ự.c đáp.

"Tô Trà, có phải chị xem thường tôi không?" Lục Thanh Viễn mở miệng nói, anh ta vừa mở miệng nói đã khiến Tô Trà cảm thấy khó hiểu.

Thành thật mà nói, anh ta không có khả năng vượt qua cô. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Thanh Viễn, sao em lại tới đây?"

Thử hỏi một người bình thường như vậy lấy đâu ra nhiều tự tin đến thế?

Ba người Tô Trà nghe vậy thì nhìn sang.

"Xin chào, bàn chúng tôi hết bao nhiêu vậy?" Tô Trà cười hỏi.

"Tôi thích chị là chuyện của tôi, tôi biết chị đã nói với những người khác trong trường là chị không thích tôi, tương lai tôi nhất định sẽ vượt qua chị."

Người phụ nữ được gọi là chị Dương trả lời.

Hai chị em cùng nhau đi từ bếp sau đến quầy lễ tân, lúc Lục Phương đi hỏi về việc tạm ứng tiền lương, Lục Thanh Viễn dừng lại cách đó khá xa.

Sau đó Tô Trà cúi đầu lấy tiền để thanh toán hóa đơn, đối phương cũng nhận tiền rồi trả lại tiền lẻ cho cô.

"Sắp tới em phải mua tài liệu. Chị, chị có tiền không? Có thì đưa em. Tiền của em trước đó cho chị và anh rể thuê nhà hết rồi, giờ em không có đủ."

“Vậy chị hỏi đi.” Lục Thanh Viễn sắc mặt dịu đi một ít.

Tiếp theo, mặt mũi người này cũng không tệ, tuy rằng không bằng mấy ngời trong đại viện, nhưng cũng đủ để đi lừa gạt mấy cô gái nhỏ bên ngoài.

Tại quầy lễ tân, nhân viên thu ngân ở quầy lễ tân không đồng ý cho Lục Phương tạm ứng tiền lương nên hai bên xảy ra tranh cãi.

Mà Lục Thanh Viễn đi nghe ngóng tin tức cũng chỉ biết đến vậy, cho nên bây giờ mở miệng ra đã chỉ trích Tô Trà.

"Được rồi, Cận Tùng, anh có đi không?" Tô Trà quay lại và hỏi Cận Tùng.

Tô Trà lấy tiền lẻ rồi kéo Phó Kiều Kiều rời đi.

Với một đống thủ đoạn buồn nôn của Lục Thanh Viễn, hẳn sẽ có cách để anh ta tóm được cô tiêu thư nhà giàu ngây thơ, đáng yêu này dễ dàng.

Hơn nữa, thân phận của Tô Trà rất nhạy cảm, về chuyện này, cách giải quyết từ trước đến nay là cái gì nói qua loa được thì sẽ nói qua loa, không thu hút sự chú ý của nhiều người, thậm chí mọi người trong trường đều không biết nhà, xe của Tô Trà là từ đâu mà ra, vẫn luôn nghĩ rằng là người trong nhà mua cho Tô Trà.

Phải chăng trong thâm tâm mỗi người đàn ông đều có suy nghĩ “ngây thơ”rằng “Hôm nay em không đáp lại tình yêu của tôi sau này em nhất định sẽ hối hận?”

“Tô Trà, cậu có thể tuỳ tiện tiêu nhiều tiền như vậy chỉ để đãi bạn bè một bữa cơm, chắc hẳn gia cảnh của cậu rất tốt, tiêu tiền như nước, quần áo trên người đều là đồ mới mua ở cửa hàng, vậy cậu có biết trên thế giới này có bao nhiêu người mỗi ngày đều ăn không đủ no không? Tuy rằng nhà tôi không có tiền bằng nhà cậu, nhưng tôi sẽ luôn cố gắng để tương lai người nhà tôi có thể tự hào về tôi.”

Lục Thanh Viễn tiếp tục nói này nói kia, cái kiểu ưỡn n.g.ự.c cho rằng chỉ có bản thân mới biết thế nào là làm người một cách đàng hoàng khiến cho Tô Trà chỉ nghĩ tới một điều, đó là… có khi anh ta bị thủng một lỗ trong não!

Lục Phương còn chưa nói xong, cô đã nhìn thấy vẻ mặt khó coi của Lục Thanh Viễn, sửa miệng nói: "Hay để chị đến quầy lễ tân hỏi xem có thể tạm ứng tiền lương không?"

"Tô Trà, chị chờ một chút!"

Nghe em trai nói muốn mua tài liệu, Lục Phương hơi khó xử. Cô ta cắn môi nói: "Chị không có tiền, mới đi làm mấy ngày..."

Cô ấy có quen với anh ta không?

“Tôi biết chị coi thường tôi. Nhà tôi nghèo, không bằng nhà chị. Tuy điều kiện gia đình không tốt nhưng tôi học rất chăm chỉ, tôi sẽ tự mình cố gắng để có một tương lai tốt đẹp hơn."

Tuy nhiên, Tô Trà hoàn toàn không nhìn Lục Thanh Viễn , cô ấy đi thẳng đến quầy lễ tân để thanh toán hóa đơn.

Cô ta nhanh chóng đi tới chỗ Lục Thanh Viễn, kéo anh ta ra khỏi bếp, người ngoài thường không được phép vào bếp phía sau nhà hàng.

Cận Tùng bảo vệ họ? Đừng để đến lúc đó Kiều Kiều bảo vệ anh là được.

Lục Thanh Viễn đã lấy cô làm mục tiêu, hơn nữa vừa nãy nói nhiều như vậy, còn có xu hướng thao túng tâm lý, chí là nói, tuy rằng tôi nghèo, nhưng chị còn không bằng tôi, chị chỉ là đồ chỉ biết dựa vào người nhà.

Nhìn thấy bộ dạng của Cận Tùng, Tô Trà không khỏi bật cười.

Rồi sao?

Trường học là nơi để học tập, huống chi những người có thể vào được Đại học Quốc gia hầu hết đều là những người giỏi nhất ở một lĩnh vực nào đó, cho nên đa số mọi người đều ít buôn chuyện, mà cũng chẳng có ai trong trường bàn tán về gia cảnh của Tô Trà. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đột nhiên bị chặn lại, Tô Trà dừng bước, ngẩng đầu nhìn đối phương.

Cuối cùng, hắn ta cũng thường đi ra ngoài để tạo hình tượng ngây thơ, khi nhìn thấy người khác sẽ đặc biệt ngại ngùng, luôn hỏi người ta có muốn ăn cái này hay không.

Một giọng nói từ trên cầu thang.

Phó Kiều Kiều cũng hiểu Tô Trà đang cười cái gì, và giơ cánh tay lên phối hợp, có thấy năng lực bạn trai bùng phát không?

Đừng ức h.i.ế.p những người trẻ mà nghèo?!

Tô Trà cũng đáp lại bằng ánh mắt: Không quen.

Còn vượt qua cô?

"Chị Dương, em xin chị, em thật sự cần ứng trước một tháng tiền lương, chị giúp em với, em hứa sẽ chăm chỉ làm việc, không lười biếng, em xin chị." Bộ dạng thật thà của Lục Phương làm cho người ta có chút thương hại.

Được lắm, bắt đầu biểu diễn đi, bạn học Lục Ngạo Thiên...

Chương 317: Chương 317

Phân tích một chút thủ đoạn của Lục Thanh Viễn, trước hết là nhân cách của một con nhà nghèo: Tuy tôi nghèo, nhưng tôi có chí! (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 317: Chương 317