Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Tiểu Tiểu Đích Hiểu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 315: Chương 315
Nhưng họ không thể không làm gì, chiến tranh rất tàn khốc, nếu họ không đánh trả, những người lính ở tiền tuyến sẽ bị thương.
Trong khoang tàu được bố trí đặc biệt, Tô Trà đang gặm một cái móng heo.
Móng heo là do Trương Huy mang đến, cái móng heo to gần bằng mặt Tô Trà. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Người phụ nữ này là chị cả của Lục Thanh Viễn, Lục Phương, người đàn ông bên cạnh cô ấy là chồng của Lục Phương, tên là Vương Đại Khánh.
Tại sao trước giờ chưa bao giờ nghe nói về chiếc máy bay này, như thể nó xuất hiện từ hư không vậy.
Tô Trà đang ăn cơm tỏ vẻ: Trời ơi, giò heo này thơm quá!
Sau khi sắp xếp cho chị cả và anh rể, Lục Thanh Viễn vẫn tập trung vào Tô Trà.
Lúc này, tất cả mọi người trong tổ dự án ở phòng điều khiển đều im lặng.
Ôi trời, vừa xuống tàu đã gặp người quen đúng là một cảm giác khó tả.
Chiến tranh luôn chỉ đem lại thiệt hại và phải trả giá bằng sinh mạng.
Một số máy bay lớn không biết từ đâu xuất hiện trên bầu trời biên giới phía bắc, trong khi bên kia vẫn đang trinh sát, những chiếc máy bay đó đã trực tiếp nổ s·ú·n·g.
Người đó rốt cuộc là ai?
Tô Trà không nhìn Lục Thanh Viễn nữa, sải bước rời đi cùng Trương Huy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đối với sự xuất hiện đột ngột của chiếc máy b** ch**n đ** không người lái tàng hình này, các thế lực đang dò la tin tức, vì sự xuất hiện của chiếc máy bay này, họ lại đổ dồn sự chú ý vào việc ai là người thần bí đã thiết kế ra chiếc máy bay không người lái này.
Lâu lắm rồi mới được ăn một bữa ngon, đừng hỏi cô tại sao trên tàu lại có cái móng heo to như vậy, đi mà hỏi đồng chí Trương Huy ấy.
Khi tiếng đại bác vang lên...
Sự lựa chọn đầu tiên của anh ta tất nhiên là Tô Trà , Tô Trà rất xinh đẹp, và cô ấy là học sinh giỏi được các giáo sư trong trường khen ngợi, một điều nữa, thân phận của Tô Trà trông có vẻ không tầm thường, có xe đưa xe đón, và chất liệu quần áo cô ấy mặc cũng rất tốt.
Bất thường hơn nữa là trong trường bắt đầu lan truyền một số tin đồn về cô ấy và Lục Thanh Viễn.
Sau một thời gian dài không gặp được Tô Trà ở trường, Lục Thanh Viễn bắt đầu tự hỏi liệu anh ta có nên thay đổi mục tiêu thì Tô Trà quay lại.
Lục Thanh Viễn nhìn bóng lưng Tô Trà hồi lâu mới mím môi, nén giận trong lòng, không hài lòng nói.
Chương 315: Chương 315
Chỉ như một người bình thường!
Lục Thanh Viễn là con trai duy nhất trong gia đình, anh ta từ nhỏ đã được cha mẹ chiều chuộng và có ba chị gái nên anh không phải chịu thiệt thòi nhiều, may là anh thông minh, học hành tốt khiến cả làng hãnh diện, và anh trở thành anh hùng trong mắt người khác.
"Sao anh chị lại tới đây? Không phải em đã nói nếu anh chị không có việc gì thì đừng đến Bắc Kinh tìm em à, đi đi về về thế này không mất tiền vé sao? Muốn gửi gì thì cứ gửi lên cho em là được."
Nói thật, cô và Lục Thanh Viễn còn chưa nói được lời nào với nhau, nên cũng không tính là người quen.
Hai ngày, đối với một trận chiến thì rất ngắn nhưng lại rất dài với các chiến sĩ.
Cuối cùng, bên kia đã đề xuất một hiệp định hòa bình để chấm dứt trận chiến nhỏ này.
Sau khi nhận được thông báo nhập học của Đại học Quốc gia Bắc Kinh, Lục Thanh Viễn rất tự hào về bản thân, nhưng sau khi đến một thành phố lớn, anh ấy phát hiện ra rằng có rất nhiều người thông minh, và trí thông minh của anh ấy dường như đã trở nên tầm thường ở đây. Không có cảm giác được người khác săn đón, Lục Thanh Viễn muốn tìm một con đường khác. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đôi nam nữ bên cạnh Lục Thanh Viễn đều mặc quần áo chấp vá, rụt rè đứng bên cạnh Lục Thanh Viễn như sợ làm anh ta tức giận. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nói thì dễ nhưng làm thì khó, trước hết, Lục Thanh Viễn thuê nhà tốn rất nhiều tiền, Lục Phương và Vương Đại Khánh hứa sẽ trả lại tiền ngay sau khi tìm được việc làm, sắc mặt Lục Thanh Viễn mới tốt hơn một chút.
Trận chiến này mặc dù có hai bên tham gia, nhưng lực lượng ở khắp nơi đều đang theo dõi trận chiến, bọn họ tưởng chừng có thể đàn áp được bên còn lại thì đột nhiên xuất hiện với vũ khí có lực sát thương, đây là điều bọn họ không hề ngờ tới.
Ngày sản xuất thứ bảy, Bành Trường Phong đưa mọi người trong tổ dự án ra khỏi Bắc Kinh, đến chiến trường của họ.
"Thanh Viễn, mẹ bảo anh chị lên chăm sóc em, anh chị không về nữa, anh chị có thể kiếm việc ở Bắc Kinh, kiếm tiền nuôi em." Người phụ nữ nói ngọt.
Chuyện này tạm thời kết thúc, Bộ Ngoại giao bắt đầu đàm phán với đối phương.
Đồng thời, họ nhận ra rằng đất nước này không còn là nước mà họ thích là có thể bắt nạt được.
Còn người mà mọi thế lực đang dốc sức tìm kiếm lại đang ngồi trên chuyến tàu trở về Bắc Kinh.
Lục Thanh Viễn cũng nhìn thấy Tô Trà cách đó không xa, vừa nhìn thấy Tô Trà, Lục Thanh Viễn đã tỏ ra ngượng ngùng.
Đất nước này đang trở nên mạnh mẽ hơn, và đang cố gắng vượt qua họ với một tốc độ vô cùng nhanh chóng.
Tô Trà ôm hai quyển sách trong ngực, nhìn hai đàn ông và một người phụ nữ cách đó không xa, cũng không có ý định tiến lên chào hỏi.
Ai nói làm nghiên cứu khoa học chỉ có thể ở trong phòng thí nghiệm, bây giờ bọn họ muốn cho những kẻ kiêu ngạo kia biết, làm nghiên cứu khoa học cũng có thể khiến bọn họ hồn bay phách tán.
Lục Thanh Viễn nghe nói hai người bọn họ không có ý định quay lại, sắc mặt có chút khó coi, nhưng nghĩ lại, hai người này lên kiếm tiền còn có thể chăm sóc cho anh, nên Lục Thanh Viễn cũng không phản đối.
Trận chiến này kéo dài hai ngày, sau khi đối phương bị tập kích cũng áp dụng không quân tác chiến, nhưng bọn hắn hoàn toàn không thể khắc chế họ được chứ đừng nói đến phản kích.
Trước kia Lục Thanh Viễn ăn mặc như vậy cũng không có vấn đề gì, nhưng hôm nay đứng bên cạnh đôi nam nữ kia lại trở nên có hơi kỳ lạ.
Theo lý mà nói, một người đàn ông sẽ không thích vợ mình suốt ngày lo chuyện nhà mẹ đẻ, nhưng Vương Đại Khánh lại nhìn ra tương lai của Lục Thanh Viễn, sau này rất có thể sẽ trông cậy vào Lục Thanh Viễn giúp mình, cho nên anh ta không những không ngăn cản Lục Phương mà còn lên kế hoạch đối xử tốt với Lục Thanh Viễn, như vậy sau này Lục Thanh Viễn sẽ ghi nhớ lòng tốt của anh ta.
Bộ dạng Tô Trà vùi đầu ăn như vậy chẳng có tí liên quan nào với người thần bí cao thâm trong tưởng tượng của những thế lực đang tìm kiếm chút nào.
Bắc Kinh này nói lớn không lớn nói nhỏ cũng không nhỏ, có thể gặp được người quen ở đây đúng là trùng hợp. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Gần đây, cô ấy rất hay gặp Lục Thanh Viễn , điều này khiến Tô Trà hơi lo lắng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.