Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Tiểu Tiểu Đích Hiểu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 312: Chương 312
Phó Kiều Kiều nhìn Tô Trà một lúc lâu, nhưng cô ấy vẫn lắc đầu và cho rằng điều đó là không thể.
Trong mắt người ngoài, Tô Trà và Phó Kiều Kiều là hai kiểu người hoàn toàn khác nhau, một người anh khí hào sảng, một người nhỏ nhắn đáng yêu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vừa nhìn thấy Tô Trà, Phó Kiều Kiều đã chạy tới ôm cánh tay cô, dù Phó Kiều Kiều khá cao, cao hơn cô cả nửa cái đầu, nhưng vẫn ôm lấy Tô Trà tái hiện lại bức tranh “chim nhỏ tíu tít bên người”.
Cánh tay ôm Tô Trà của Phó Kiều Kiều hơi cứng lại, ghé vào tai Tô Trà, thì thầm nói:
"Sau đó, anh trai tôi nói rằng không có gì, anh ấy sẽ ăn trưa với chúng ta. Cô có thấy lạ không? Bình thường anh trai tôi rất thiếu kiên nhẫn với các cô gái, chỉ thích đi chơi với đám bạn của anh ấy thôi, sao hôm nay lại rảnh rỗi đi ăn với chúng ta nhỉ?” Càng nghĩ càng thấy có chỗ nào không đúng.
“Được rồi, được rồi, buổi trưa cùng đi ăn cơm không?” Tô Trà vừa đi theo Phó Kiều Kiều, vừa hỏi.
Tô Trà ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của Phó Kiều Kiều, cô khó hiểu hỏi: "Cô nhìn tôi làm gì?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Chút nữa tớ hỏi xem sao.” Phó Kiều Kiều nói.
Hay là thôi đi, bọn em hai đứa con gái, có anh đi cùng, hơi ngại ngùng đó.
“Sau đó thì sao?” Đôi lông mày xinh đẹp của Tô Trà hơi nhướng lên, khóe miệng hơi cong, liếc nhìn Phó Kiều Kiều hỏi.
“Anh, lát nữa anh có việc gì không?” Phó Kiều Kiều trong mắt rõ ràng biểu thị một chữ: Anh có việc thì đi đi!
“Trà Trà, cậu cuối cùng cũng tới rồi, đến đây nào, cậu giới thiệu cho tớ mấy quyển sách chuyên ngành đi, tớ vừa đọc một lúc lâu rồi mà vẫn chưa quyết định được, cậu đến thật tốt quá đi.”
“Có chứ.” Phó Kiều Kiều vui vẻ đáp lại, ánh mắt lại vô ý liếc về phía Phó Hành Khanh cách đó không xa.
Chẳng lẽ... là bởi vì Tô Trà?
Dù kết quả có thế nào, anh vẫn muốn thử đi để không phải hối tiếc.
Đây chính là sự khác biệt giữa Phó Hành Khanh và Khương Triều Dương.
Hai người đàn ông đều thích Tô Trà.
Ngay cả khi anh trai cô ấy thích Trà Trà thì cũng chưa chắc Trà Trà đã thích anh trai mình.
Phó Hành Khanh không để ý đến ánh mắt đang dò xét của Phó Kiều Kiều, cúi mắt xuống tiếp tục đọc sách, nhưng ánh mắt ở trên trang sách nhưng lại không đọc chữ.
Hê, từng ấy năm mà đây là lần đầu tiên cô được anh trai lái xe đưa đi.
Hơn nữa trước khi đi Phó Hành Khanh còn hỏi cô dù sao cũng tiện đường có cần đi đón Tô Trà không.
"Không, không." Phó Kiều Kiều trả lời theo bản năng.
Nhưng một người chọn rút lui, còn một người chọn tiếp tục...
Sự ngột ngạt trong lồng n.g.ự.c biến mất, Phó Hành Khanh lại trầm giọng nói: "Vậy anh đi với em."
Tô Trà nghe Phó Kiều Kiều nói vậy thì nhìn về phía Phó Hành Khanh cách đó không xa nói: “Không sao, anh cậu đồng ý thì mình cùng đi ăn.”
“Tô Trà không muốn ăn với anh à?” Phó Hành Khanh khẽ hỏi, sắc mặt không tốt lắm, bầu không khí xung quanh trở nên nặng nề.
Anh biết rằng giữa anh và Tô Trà có khoảng cách, nhưng anh vẫn muốn thử một lần.
Tuy nhiên, câu trả lời của Phó Hành Khanh khiến cô thất vọng.
... (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tô Trà xinh đẹp, có nhà lầu, xe hơi, tiền tiết kiệm, được gia đình cưng chiều như châu báu, đối tượng của cô ấy phải tốt như thế nào chứ?
"Anh hay anh về trước đi, Trà Trà với em cùng đi ăn cơm trưa, anh mà đi cùng, em thấy kỳ lắm" Phó Kiều Kiều nói rõ ràng.
Phó Kiều Kiều thấy anh mình có chỗ nào khang khác, nhưng không biết khác ở đâu, cô không nghĩ ra.
“Anh trai tớ đi cùng có được không? Nếu cậu không thích thì để tớ bảo anh ấy đi.”
Tô Trà nghe Phó Kiều Kiều nói xong thì trong đầu đột nhiên lóe lên một suy nghĩ, nhưng chưa đợi Tô Trà nghĩ kỹ thì đã biến mất.
Phó Kiều Kiều đứng đó một lúc, chỉ nhìn chằm chằm vào Phó Hành Khanh.
"Không sao, vừa nãy tôi đi tìm anh tôi, định nói với anh ấy có việc thì đi trước đi đừng ở cùng chúng ta nữa, anh ấy con trai đi với hai người con gái chúng ta làm gì?”
"Trà Trà, cô nói xem có phải anh trai tôi có gì sai sai đúng không? Tình cảm của hai anh em tôi rất tốt, nhưng tình huống hôm nay rất khác thường, từ nhỏ tới lớn dù là ăn gì anh ấy cũng chưa bao giờ chịu nhường tôi, thế mà hôm nay lại muốn đi ăn cơm với tôi? Sao mà nghĩ thế nào cũng thấy sai sai." Phó Kiều Kiều lẩm bẩm một lúc, sau đó nhìn Tô Trà bên cạnh.
Nhưng suy đi tính lại, cô ấy cảm thấy điều đó là không thể, hai lần trước khi anh trai cô ấy gặp Tô Trà, cô ấy không thể nhìn ra bất kỳ dấu hiệu nào, cho dù Tô Trà rất xinh đẹp, anh trai cô ấy cũng rất đẹp trai nhưng hình như hai người này không có tí gì là liên quan cả.
Nhưng Phó Hành Khanh và Tô Trà… không xứng đôi lắm.
Phó Kiều Kiều cao một mét bảy sáu, Tô Trà cao một mét sáu bốn, chiều cao khá lý tưởng của Tô Trà ở bên Phó Kiều Kiều lại trở nên vô cùng nhỏ bé. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Biết đâu thành công thì sao?
Lúc đầu tiếp xúc anh có thể không hiểu chuyện giữa nam và nữ, nhưng Phó Hành Khanh đã tiếp xúc với Tô Trà được một thời gian, cho dù có ngu ngốc đến đâu, anh cũng hiểu suy nghĩ của chính mình. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Không phải Phó Kiều Kiều thiên vị, công bằng mà nói, Phó Hành Khanh mặt nào cũng tốt, vai rộng eo thon, chân dài, khuôn mặt đẹp.
Phó Kiều Kiều: Đi với em? Đi với em làm gì? Ăn cơm á?
Phó Kiều Kiều trở lại chỗ ngồi của mình, nhẹ nhàng kéo ghế ra và tiếp tục làm việc.
Sau khi giúp Phó Kiều Kiều chọn hai cuốn sách, Tô Trà cũng tự chọn cho mình vài cuốn, sau đó tìm một chỗ ngồi xuống đọc.
"Không có gì, tôi chỉ đang có một suy nghĩ to gan, nhưng tôi cảm thấy không có khả năng." Phó Kiều Kiều đưa tay lên sờ cằm.
Trước đây khi Tô Trà làm dự án máy bay không người lái có thời gian tiếp xúc với Phó Hành Khanh, nhưng tất cả là đều có liên quan công việc, sau đó Phó Hành Khanh có việc rời cơ quan, đây là lần hai người gặp lại.
“Nhìn cái gì, nói gì thì nói đi.” Phó Hành Khanh nhìn cuốn sách đang mở trong tay, không quay đầu lại không nói gì.
Vì vậy, khi ta nghe nói rằng Phó Kiều Kiều có hẹn với Tô Trà, anh đã xuất hiện trong thư viện.
Tô Trà đọc sách ở bên cạnh, nghe tiếng động thì quay đầu nhìn sang, thấy vẻ mặt Phó Kiều Kiều phiền muộn bèn nhỏ giọng hỏi: "Sao vậy?"
Đối diện với ánh mắt của anh trai, trái tim Phó Kiều Kiều khẽ trật một nhịp, cô, cô nói sai cái gì?
“Không có việc gì."
Chương 312: Chương 312
Phó Kiều Kiều cũng không biết dây thần kinh nào của Phó Hành Khanh bị chập, trước đó đi làm nhiệm vụ cả tháng không về, anh vừa về hôm qua, sáng nay nghe cô đi thư viện với Tô Trà thì tự nhiên đòi đưa cô đi.
Nghe vậy, Phó Hành Khanh đang cúi đầu đọc sách, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn sang với đôi mắt sắc bén.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.