Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Tiểu Tiểu Đích Hiểu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 276: Chương 276
Tô Trà nhận thấy rằng ông ta đã không đề cập ngay đến lý do tại sao ông ta đến tìm cô nên có thể chắc rằng đó không phải là việc gì xấu.
Bà cụ Khâu Hinh Di đang nghịch hoa cỏ trong sân, bây giờ chỉ có một mình bà ở nhà, Phó Hành Khanh đã ra ngoài từ sáng sớm, Phó Kiều Kiều cũng đã ra ngoài nửa tiếng trước.
Điện thoại trong phòng khách vang lên “reng… reng… reng…”.
Quả thật không nên đi tay không, Phó Hành Khanh suy nghĩ một lát rồi xoay người đi lấy tiền.
"Không có gì."
Giữ cửa đợi một lát, thế mà Phó Kiều Kiều vẫn chưa rời đi.
Chương Hạc Chi gọi điện thoại đến và giọng của ông ta có vẻ rất gấp. Vì vậy, nếu Kiều Kiều đến và Tô Trà không ở nhà, thì cô cũng không thể để Kiều Kiều đợi ở đây một cách vô ích.
Sau khi Tô Trà thu dọn đồ đạc xong, cô ra ngoài đợi. Vài phút sau, xe của Chương Hạc Chi đã đến.
Đôi môi mỏng khẽ hé mở, một giọng nói trầm ấm vang lên.
“Còn một chuyện nữa, anh cho em mượn tiền đi.” Xin đi ké xe chỉ là phụ, mượn tiền mới là chính.
"Tô Trà, mau vào đi." Chương Hạc Chi ngồi ở ghế sau và nhanh chóng mở cửa, gọi to.
Thật khó xử, dường như cả hai đều không biết phải nói gì qua điện thoại.
Qua điện thoại, Chương Hạc Chi bảo cô đợi ở nhà, ông ta sẽ lập tức đến đón cô.
“Cảm ơn anh!” Phó Kiều Kiều nhìn về bóng lưng anh, hô to một câu.
Tô Trà bước tới và ngồi vào ghế sau.
“Sinh hoạt phí tháng này của em đâu?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sau ba tiếng, bên kia có người bắt máy.
"Ừm, tôi có việc phải ra ngoài, phiền anh đến đón Kiều Kiều về được không? Tôi xin lỗi vì đã làm phiền, có thể tôi sẽ không gặp được Kiều Kiều vì sẽ phải rời đi bất cứ lúc nào."
Tô Trà bấm số, vài tiếng “bíp… bíp… bíp…” vang lên trên điện thoại.
"Có chuyện, liên quan đến em, gần đây không thấy em, đã bận rộn cái gì thế?" Chương Hạc Chi đã thay đổi chủ đề. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nghe thấy hai chữ ‘mượn tiền’, Phó Hành Khanh khẽ cau mày, đôi mắt sắc bén quét qua người Phó Kiều Kiều.
Thông tin liên lạc Phó Kiều Kiều để cho Tô Trà là số điện thoại cố định ở nhà.
"Cảm ơn, thật sự làm phiền anh rồi."
Ngày hôm sau, buổi sáng cô ra khỏi nhà đi học, mười một giờ rưỡi tan trường về nhà, buổi chiều Phó Kiều Kiều đến nhà, Tô Trà thuận tiện gọi cho Cận Tùng một cuộc, cùng chuyên ngành hẳn sẽ có chủ đề chung. Khi về nhà cô dành ít thời gian mua hoa quả ăn nhẹ, khi về đến nhà đã gần muộn rồi.
Tô Trà lấy lại bình tĩnh, mím môi nói: "Đúng ròo, là như vầy. Hôm qua tôi và Kiều Kiều đã hẹn chiều nay đến chỗ tôi, nhưng đột nhiên tôi có việc gấp, vốn định giải thích với Kiều Kiều chuyện này, nhưng tôi không ngờ anh lại là người bắt máy."
Bíp… Bíp… Bíp…
Buông bỏ được sự lo lắng, Tô Trà hơi thả lỏng bả vai đang căng thẳng của mình và cười nói: "Gần đây em không bận, chỉ đang định tìm người đầu tư để làm chút việc kinh doanh nhỏ."
“Còn chuyện gì nữa?” Phó Hành Khanh lại hỏi.
“Hành Khanh, cháu về đúng lúc đấy, vừa rồi có một cuộc gọi gọi tới, bà thấy là số lạ, cháu tới nhìn xem có phải người ta gọi tìm cháu không? Hay là tìm ông nội cháu? Cháu gọi lại đi, bà còn bận việc ngoài sân.” Bà nói với Phó Hành Khanh vừa mới bước vào nhà.
Vài phút sau, Phó Kiều Kiều nhận tiền, hài lòng rời đi.
“A lô, xin chào, là Kiều Kiều phải không?”
Sau đó cô nghe thấy người bên kia phát ra tiếng "Ừm" một tiếng và cô cúp điện thoại ngay lập tức.
Sau khi giải thích cho Cận Tùng, Tô Trà còn phải gọi cho Phó Kiều Kiều.
"Xin hỏi có chuyện gì?" Giọng nói của Phó Hành Khanh lại vang lên.
Gần đây tài chính của Phó Kiều Kiều hơi eo hẹp, anh trai của cô về rồi, quá tốt.
Giống như không phải người gọi mà anh tưởng.
Vài phút sau, Tô Trà cúp điện thoại của Chương Hạc Chi, vội gọi cho Cận Tùng để bảo cậu ta không cần đến nữa, cũng giải thích cô có việc cần ra ngoài một chuyến.
Âm thanh này anh chỉ vừa mới nghe vào hôm qua, theo bản năng, Phó Hành Khanh nhận ra chủ nhân của giọng nói này chỉ là người anh mới gặp hôm qua, Tô Trà.
Nghe thấy dãy số lạ, sắc mặt Phó Hành Khanh nghiêm túc hơn một chút, lập tức sải bước đi tới, liếc nhìn dãy số lạ, sau đó trầm giọng nói: “Bà nội, bà làm việc của bà đi, cháu gọi lại cho người này.”
Giọng nói nhẹ nhàng lại vang lên trên điện thoại, bàn tay Phó Hành Khanh đang cầm điện thoại thả lỏng một chút.
Chương 276: Chương 276
Bà nghĩ ngợi, vừa định gọi lại thì có tiếng động ngoài cửa, Khâu Hinh Di quay đầu lại, vừa lúc thấy Phó Hành Khanh mặc quân phục về nhà.
Mấy người trong nhà đều là quân nhân, thỉnh thoảng sẽ có cuộc gọi quan trọng gọi đến số nhà, bà cụ cũng đã quen.
Sau khi bà cụ rời đi, Phó Hành Khanh bấm lại dãy số.
Bà cụ đi tới, nhìn tới số điện thoại người gọi, là một số điện thoại lạ.
"Ồ, kinh doanh? Định kinh doanh cái gì?" Chương Hạc Chi có vẻ hơi ngạc nhiên khi nghe những lời của cô. Có lẽ nào Tô Trà đã muốn từ bỏ nghiên cứu khoa học và chọn khởi nghiệp không? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Kiều Kiều?”
Một giọng nam trầm ấm vang lên bên tai Tô Trà, khiến cô sửng sốt ở đầu bên kia của điện thoại.
Ngay khi cô vừa ngồi vào trong xe thì nó đã bắt đầu di chuyển. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Ừm, tôi cúp máy nha?" Tô Trà ngập ngừng hỏi.
Cô đang thu dọn tài liệu, nhân tiện nghĩ ngày mai gọi cho Trầm Trang bàn chuyện nhà đầu tư. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Tôi là Phó Hành Khanh.”
Bà cụ nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Phó Hành Khanh, quay người đi không nói lời nào.
Một giọng nói mềm mại truyền đến tai Phó Hành Khanh qua điện thoại, nghe thấy giọng nói này, khuôn mặt nghiêm túc ban đầu của Phó Hành Khanh trở nên sửng sốt trong chốc lát.
Bên kia, Tô Trà cũng chưa ngủ.
Cận Tùng đang ở Đại học Thanh Hoa chuẩn bị ra ngoài thì nhận được điện thoại của Tô Trà, cuối cùng không đi nữa.
Nghe thấy tiếng chuông điện thoại, bà cụ vỗ vỗ tay bước nhanh vào nhà.
Thật không may, vừa bước vào nhà thì chuông điện thoại ngừng reo.
"Được, lát nữa tôi lái xe qua đón cô ấy." Phó Hành Khanh trầm giọng nói.
Bên kia, nhà họ Phó.
“Dùng hết rồi, anh xem, sinh nhật bạn, em lại còn lén mua rượu cho ông nội, mỗi tháng chỉ có từng ấy tiền, ngày mai em đến nhà Trà Trà, không để đi tay trắng được chứ?”
Sau khi nhận được thông báo kết thúc cuộc gọi của điện thoại, Tô Trà thu dọn đồ đạc và rời khỏi nhà ngay tức khắc. Để chắn chắn hơn, cô còn mặc đồ rất dày vì sợ tối nay sẽ không về được.
"Giáo sư Chương, có chuyện gì sao?" Tô Trà cảm thấy hơi lo lắng trong lòng. Đột nhiên ông ta đến tìm cô gấp như vậy thì chắc không phải là vì đã xảy ra tai nạn gì đó chứ?
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.