Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Tiểu Tiểu Đích Hiểu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 270: Chương 270
Sau khi ăn xong bữa cơm, cả Phó Kiều Kiều và Tô Trà đều có ấn tượng khác về nhau.
"Chủ nhân, có muốn mở một spa làm đẹp không?"
Cô ấy nhìn qua thân hình nhỏ bé của Tô Trà, thật không thể ngờ cô có thể ăn nhiều đến như vậy.
Một chữ bận, hai chữ bận bịu, ba chữ rất bận bịu! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tô Trà quét qua số dư của mình, đã có hơn năm vạn, đối với phú bà như cô, năm trăm đồng cũng chỉ là tiền lẻ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vậy nên, Tô Trà vung tay, không quản tiền nói: “Tôi mua năm lần!”
Hệ thống thật lòng cũng rất bất đắc dĩ, nó sự cảm giác tồn tại của nó đã đến mức mà nếu không xuất hiện thì chủ nhân sẽ quên mất nó có mặt trên đời.
Tô Trà tỉnh dậy, ngay lập tức cô đã cảm thấy cơ thể mình khác thường.
"Chủ nhân, tôi cũng không phải là công nhân trong nhà máy dệt, tôi làm việc nhất định sẽ thu tiền. Mười đồng không đắt đâu, tôi đảm bảo cô sẽ thấy đáng giá, ngày mai làn da của cô sẽ mịn màng như vỏ trứng gà vậy, trắng bóc luôn. Hơn nữa, kỹ thuật của tôi đã được đào tạo chuyên nghiệp, đảm bảo chất lượng, sau khi sử dụng ai cũng nói là tốt."
"Xin lỗi, không hoàn trả phí dịch vụ." Hệ thống đáp lại.
Trong lúc mơ mơ màng màng, Tô Trà nghe thấy giọng hệ thống, mụ mị đáp một câu: "Làm đi." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Không phải chứ, hệ thống, cậu còn thu tiền à?" Tô Trà ngồi bật dậy.
Hệ thống há hốc mồm... năm lần?
"Leng keng, tổng chi phí mở spa tiêu tốn mười đồng của chủ nhân!"
"Chỉ là mười đồng hơi đắt."
Phó Kiều Kiều có sức ăn khỏe. Trong lúc ăn, cô ấy phát hiện ra rằng Tô Trà cũng ăn khỏe giống mình.
Cho nên, hệ thống âm thầm siết chặt nắm đấm, nó phải làm cho chủ nhân nhận ra giá trị của nó.
Trong lúc ăn Tô Trà cùng Phó Kiều Kiều liếc nhau một cái.
Trong đầu Tô Trà chỉ nghĩ về Phó Hành Khanh một chút như vậy thôi, dù sao anh cũng không phải là người quen, Tô Trà đến nhà đã vùi đầu vào công việc vĩ đại của cô đó là nghiên cứu cách làm ti vi.
"Dùng một lần thì tốn mười đồng, nhưng cô có thể mua thẻ thành viên, thẻ thành viên một tháng ba trăm, thẻ bạc nạp năm trăm, tặng một trăm, thẻ vàng nạp một ngàn, tặng ba trăm, sau này tôi còn có thể đưa ra các gói khác, chắc chắn cô sẽ cảm thấy đáng đồng tiền của mình."
Hệ thống nghe thấy tính toán chi li trong lòng Tô trà, giả cười, vỗ tay bộp bộp bộp... Cô giỏi! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Hệ thống, cậu giỏi thật đó, có cậu tôi không bao giờ còn sợ thức khuya nữa." Tô Trà khen ngợi một câu, vuốt nhẹ lên gương mặt của mình, cảm giác này, quá tuyệt!
Là một cô tiên nhỏ, gần đây làn da trắng xinh của cô cũng chưa được chăm sóc.
Cô ấy tưởng Tô Trà là một cô bé ngoan ngoãn, nhưng ai biết cô lại là nít ranh, bụng dạ cũng rất đen tối.
"Oh, giờ chủ nhân có muốn làm không, nếu không làm tôi cũng không trả lại tiền đâu. Nếu cô không làm, tôi sẽ đi luôn đấy."
Làm năm lần, một tháng năm lần là đủ rồi!
Tuy nhiên sau đó Phó Kiều Kiều rất nhanh chóng đem việc này quăng ra sau đầu, đối với cô ấy mà nói không việc gì quan trọng bằng ăn cơm.
Mười đồng!
Đã nói rồi, phụ nữ thích làm đẹp, hệ thống đã tập huấn mảng này trong khoảng thời gian này, đảm bảo kỹ thuật đủ để được duyệt.
Viết viết vẽ vẽ, cô bận rộn đến khoảng một giờ sáng mới lết thân xác mệt mỏi vào phòng tắm, tắm xong thay mặc bộ đồ ngủ hoa nhí rồi "bụp" một cái nằm lên giường.
Ôi, da trắng mịn như lòng trắng trứng gà vừa bóc vỏ, không, là trắng hồng, trông hồng hào hơn nhiều.
Phó Kiều Kiều không biết nói gì, hình ảnh "con nhà người ta" của Tô Trà trong lòng cô ấy đã tan biến.
Cảm giác da dẻ thật mịn màng từ bàn tay truyền tới thật tuyệt vời.
Mỗi ngày đi học, trừ thời gian đi nghe giảng lớp chuyên ngành, còn phải đi ra ngoài tìm mua các linh kiện, tài liệu cần thiết để làm TV, còn phải thiết kế vi mạch.
Thời gian trôi đi trong sự bận rộn, dự án TV của Tô Trà cũng đã có tiến triển, nhưng vẫn còn một số vấn đề khó khăn phải giải quyết.
Thường thì nếu thức quá khuya, Tô Trà sẽ cảm thấy có chút không thoải mái, nhưng hôm nay cô lại không cảm thấy mệt mỏi, ngược lại còn thấy cực kỳ sảng khoái!
Tô Trà tỏ vẻ: Cô không phải người chịu thua thiệt.
Phó Kiều Kiều không vào nhà để uống chén trà, xoay người đi về luôn.
Ây da, thật ra lần trước chủ nhân yêu cầu nó cung cấp con chip, nó vừa cảm nhận được cảm giác được lòng chủ nhân cưng chiều, nhưng ngay sau đó chủ nhân nhận được con chip, nó lại bị tung lên tận chín tầng mây.
Lúc tiễn hai Tô Trà với Phó Kiều đi xong, Trầm Nghiễm cùng Cận Tùng hai mặt nhìn nhau.
Nhớ đến việc hôm qua được hệ thống làm đẹp, Tô Trà đặt tay lên má.
Lần đầu gặp mặt, anh vẫn còn là một chàng trai hơi trẻ con trong hình dáng người lớn, lần thứ hai gặp nhau ở ga tàu thấy anh đã thay đổi nhiều, trưởng thành và thận trọng hơn nhiều. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nghe đến việc bị trừ tiền, tỉnh chưa?
Chương 270: Chương 270
Xác định đồng loại.
Thật là thoải mái, làm được một chút, Tô Trà đã lim dim đi vào giấc ngủ.
Nhìn cô nàng mạnh mẽ Phó Kiều Kiều, Tô Trà nghĩ về Phó Hành Khanh.
Nằm xuống lại, Tô Trà cảm nhận được mặt và cơ thể của mình trở nên ẩm hơn. Trong khi đó cô vẫn còn đang mặc quần áo, hệ thống đúng là lợi hại!
Người phàm ăn đều là người một nhà.
"Chỉ cần cô hài lòng, hân hạnh lần sau lại được phục vụ." Hệ thống dường như vừa mới tỉnh dậy, Tô Trà còn nghe thấy nó ngáp.
Tình bạn của con gái có thể tới quá nhanh, nhanh như cơn lốc xoáy vậy.
Ngay lúc Tô Trà đang buồn ngủ, hệ thống lại hiện ra.
"Ha ha ha!" Tô Trà cười giả tạo ba tiếng, ngay lập tức đổi vẻ mặt, mở miệng hỏi: "Tôi muốn hoàn tiền."
Tô Trà tỏ vẻ vô tội: Có tiền thì cũng phải biết tiết kiệm!
Hơn nữa, lại là giữa Tô Trà b**n th** cùng với Phó Kiều Kiều khờ dại, hai người đó làm thế nào mà có thể trở thành bạn trong thời gian ngắn như vậy?
Tình bạn của con gái đôi khi thật khó hiểu, khi Phó Kiều Kiều đưa Tô Trà đến cửa nhà cô, hai người trao đổi thông tin liên lạc, còn hẹn nhau cùng đi chơi khi có thời gian.
"Cậu là hệ thống lừa đảo à!"
Từ trên giường đứng dậy, cô đến trước gương để xem.
"Làm!" Tiền đã tiêu hết, làm sao có thể không làm được.
Ăn làm người, ăn làm ma, ăn cơm phải lấy bát lớn.
"Líu ríu..." Tiếng chim hót vọng vào từ cửa sổ.
Ba mươi đồng, coi như cho người kia một bài học đi.
Ồ, hệ thống còn có khiếu buôn bán nữa hả?
Vài ngày sau, trường học khai giảng, Tô Trà trở lại cuộc sống học tập, nhưng so với học kỳ trước, học kỳ này Tô Trà bận rộn hơn nhiều, bận tới nỗi thấy thời gian không đủ dùng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.