Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Tiểu Tiểu Đích Hiểu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 246: Chương 246
Ông ấy cũng rất muốn về nhà nhưng quay người đã thấy một đống hỗn độn trong căn cứ thì sự buồn rầu lập tức biến mất. Ông ấy nhất định phải dồn hết sức vào chỗ này...
Tô Thắng Dân và Tô Bảo đang đứng phía sau nghe thấy Tô Trà bị thương thì lập tức lại gần vây quanh cô. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cả chuyến đi làm cho Tô Trà rất thoải mái, không có việc gì làm thì cô đọc sách, mỏi mắt rồi thì nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Tô Trà đứng trước cổng, chưa kịp bước vào là đã nghe thấy tiếng um sùm bên trong.
“Được rồi mà, mau đi thôi.” Tô Trà không quá hiểu cách thức tạm biệt này nên chỉ đành dỗ Mạt Lị vài câu, sau đó lập tức đi tìm Chương Hạc Chi.
“Ổn mà, chị yên tâm đi, được rồi, thầy Chương đang đợi em, giờ em đi đây, không phải chị còn có việc sao, đi mau đi chị.”
Chương Hạc Chi nhanh chóng đưa Tô Trà vào viện, bên viện cũng đã được thông báo trước nên chuẩn bị rất kỹ càng, biết bọn họ là ca đặc biệt thì đưa vào khám ngay.
Nửa tiếng sau bác sĩ sát trùng vết thương lần nữa rồi bôi thuốc băng bó lại, dặn dò mấy ngày tới không được để miệng vết thương dính nước, có phát sốt thì phải đến bệnh viện kiểm tra.
“Bác sĩ, cái tay sẽ không có vấn đề gì đúng không, sẽ không ảnh hưởng đến sau này chứ? Ý tôi là di chứng ấy?” Chương Hạc Chi vẫn chưa yên lòng, kéo bác sĩ hỏi tới lui.
Nhìn Chương Hạc Chi đứng đó, xe cũng đã chuẩn bị xong xuôi, Ngô Hiến Trung còn rất nhiệt tình đưa bọn họ ra cổng căn cứ.
“Tô Bảo, con có thể dọn lại cái chuồng heo của con được không vậy, mới bây lớn sao mà ở bẩn thế.”
Sau đó cô phải nói mãi thì cả nhà mới tin là cô thật sự không có chuyện gì.
Mùa Tết như thế này, đừng nói là vé giường nằm, có khi vé đứng còn không thể mua được, bên phía thầy Chương có thể đặt được vé giường nằm cũng không hề dễ dàng.
"Ôi, con gái tôi về rồi." Vương Tú Mi lập tức nở một nụ cười, suýt nữa thì không nhận ra đây là người vừa mới hét to kinh khủng kia.
Xuống tàu hỏa, ngồi thêm chuyến xe về đến thị trấn là đã mười giờ rưỡi.
Tô Trà ngồi trên ghế, nhìn bác sĩ mặc áo blouse trắng đang tiến hành xử lý vết thương trong lòng bàn tay mình.
“Chỉ cần bôi thuốc đều đặn và không đụng nước thì không sao cả, nhưng phải chú ý vì vết thương sẽ gây sốt, bệnh nhân nên cẩn thận chút, trong người không thoải mái thì tới bệnh viện. Những thứ cần lưu ý tôi đã ghi hết vào rồi, cứ làm theo đi.” Bác sĩ không biết họ là ai nhưng có thể gọi thẳng cho viện trưởng thì không tầm thường.
“Được rồi, anh biết rồi, không phải đang tăng tốc độ sao? Em đừng vội, anh xong ngay đây.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tô Trà định nói gì đó, lại thấy mẹ mình rưng rưng nước mắt sắp khóc tới nơi, mới cuống cuồng nói: "Mẹ, sao vậy ạ, đừng khóc mà, không phải con đã về rồi đây sao?"
Nhìn bộ dạng lo lắng của Chương Hạc Chi, Tô Trà cũng biết điều mà ngoan ngoãn gật đầu, muốn ngoan bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Tô Trà nghe cô ấy nói mà bật cười, đáp lại:
Đi tàu hỏa mất hai ngày liền, buổi sáng ngày giao thừa, Tô Trà về tới thành phố C lúc tám giờ.
“Tô Thắng Dân, anh làm xong gà chưa, anh nhổ lông gà mà tốn sức thế à? Nhanh cái tay lên.”
Bà nhanh chóng chạy ra mở cửa, thấy con gái mình đứng bên ngoài.
"Tay con làm sao thế? Có chuyện gì sao? Bị thương rồi này!"
“Mẹ, con dọn dẹp từ buổi sáng rồi.”
“Xem chị kìa, cũng có phải là do chị làm đâu mà xin lỗi làm gì? Tay của em không sao, nhưng em phải đi rồi, nếu chị có rảnh thì có thể đi chơi với em, chị có địa chỉ và số điện thoại của em rồi đúng không, đến khi đó thì cứ gọi là được.”
Cả nhà ba người nghe thấy giọng nói của Tô Trà vang lên, ai cũng trở nên sửng sốt, một lúc sau mới định thần lại được.
Nhìn này, khuôn mặt nhỏ nhắn này không còn tý thịt nào nữa, cằm cũng nhọn hoắt luôn rồi.
Sau khi bôi thuốc một lần nữa thì Chương Hạc Chi mới yên tâm. Ra khỏi bệnh viện, ông ta dự định sẽ về lại Bắc Kinh, hỏi thăm Tô Trà thì biết cô sẽ về nhà ngay, hai người cùng chào tạm biệt.
Trong phòng làm việc của bác sĩ.
“À vậy được, bây giờ chị bận quá, xin lỗi không tiễn em được, rất có lỗi.”
Buổi chiều ở nhà ga, Tô Trà và Chương Hạc Chi đi lên hai con tàu khác nhau.
"Cả một vết thương dài như vậy? Sao lại bất cẩn thế chứ?" Vương Tú Mi cau mày, vẻ mặt bà tràn ngập lo âu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Gầy đi nhiều rồi, con gầy quá, với lại tóc con sao thế này? Con đã đi những đâu mà người lại thành như vậy hả?" Vương Tú Mi nhìn cô con gái trắng trẻo mềm mại ngày nào giờ đây lại thành ra như này, bà đau lòng gần c·h·ế·t.
Nhìn thấy con, hốc mắt Vương Tú Mi không kìm được mà đỏ ửng lên.
Vì để giúp đỡ Tô Trà hết mức, vé tàu cũng do Chương Hạc Chi tự hỗ trợ, là loại giường nằm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhìn chiếc xe đang dần xa tầm mắt, Ngô Hiến Trung hơi buồn bã.
“Cái nhà này, không ai để tôi ít nói được, Tô Thắng Dân, anh xem sao tới giờ con gái vẫn chưa về tới thế, hôm nay đã là ba mươi rồi mà, đến khi nào con gái chúng ta mới về tới đây?”
Tô Trà vừa nghe mẹ nói vừa đưa tay lau nước mắt trên mặt bà. Cô nhẹ nhàng dỗ dành: "Mẹ à, cũng không có chuyện gì đâu ạ. Con chỉ là cắt ngắn chút thôi. Tóc ngắn tiện lắm, cũng khá đẹp nữa chứ. Con gái mẹ vẫn luôn xinh đẹp mà, có thế nào vẫn đẹp thôi mẹ à."
Bởi vì khí hậu ở sa mạc hanh khô nóng bức nên vết thương đã có dấu hiệu nhiễm trùng nhẹ, quanh miệng vết thương đã bắt đầu sưng lên, nhìn sơ đã hơi nghiêm trọng.
Bác sĩ cũng hơi tò mò về gia thế của cô gái này, tuổi còn khá trẻ, chỉ bị thương ở tay mà đã gọi tới yêu cầu họ chuẩn bị trước.
"Chỉ bị cắt một đường nhỏ thôi ạ, đã khỏi rồi, con cũng tới bệnh viện khám, vết thương đã kết vảy rồi, hai ngày nữa là khỏi thôi."
Chương 246: Chương 246 (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Được, có thời gian thì chị sẽ rủ em.” Mạt Lị đáp, trong lòng vẫn chưa yên tâm nhìn tay của Tô Trà, hỏi lại lần nữa: “Tay của em thật sự không sao chứ?”
Trên đường đi, chiếc xe chạy khá thuận lợi, không đông đúc, xe cũng không bị hư hỏng, nhưng dù vậy muốn tới được bệnh viện gần nhất thì cũng đã là chuyện của hai ngày sau.
“Cộc cộc cộc.” Tô Trà gõ cửa ba lần, sau đó nhếch miệng hô lớn một câu: “Cha, mẹ, Tô Bảo, con về rồi đây!”
Trước khi đi, Chương Hạc Chi dặn dò Tô Trà nhất định phải cẩn thận tay, không làm việc nặng, không để dính nước không biết bao nhiêu lần, về đến nơi phải gọi cho ông ta.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.