Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Tiểu Tiểu Đích Hiểu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 242: Chương 242
Nghe thấy lời nói của Dương Đức Quang, những người khác nhìn qua bên này, sau đó mọi người liền thấy cái bánh xủi cảo vô cùng xấu trên tay Dương Đức Quang, không, hoặc là nói là bánh bao?!
Nhớ ngày ông ấy rời đi con trai chỉ mới có hai tuổi, đã nhiều năm như vậy, con trai chắc giờ đã hơn hai mươi tuổi rồi, khoảng thời gian trước trong nhà có gửi thư đến, nói rằng người cha già của ông ấy đã qua đời. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhìn thấy Tề Minh Tú bị trêu chọc, Lý Dụng đứng dậy, khoát khoát tay tức giận với những người khác nói: "Đi đi đi, sao lại thích xem chuyện người khác vậy chứ? Mọi người đến đây làm sủi cao, không phải để các người tới đây xem náo nhiệt. "
Có được một chiến thắng nhỏ, ban đêm mọi người muốn cùng nhau ăn mừng một trận, hơn nữa hôm nay là Tết ông Táo, phải ăn một bữa cho ngon mới được.
Bàn tay thon dài xinh đẹp cầm lên một vỏ bánh sủi cảo, để nhân bánh vào vỏ, sau đó bóp...
Nghe thấy tiếng gọi của Dương Đức Quan, Tô Trà nhìn sang, nhóm Mạt Lị cũng nghe thấy, nhìn thấy nhóm người bên Dương Đức Quan không quá nhiều người, lập tức lôi kéo Tô Trà đến đó.
"Càng không phải là tôi đâu, năm ngoái tôi làm sủi cảo rất đẹp đó, lãnh đạo còn khen ngợi tôi đi.”
Vậy là ai?
Cuối cùng Tề Minh Tú cũng đứng dậy ngồi bên cạnh Lý Dụng, nhưng mà mặt hai người này đều rất đỏ giống như m.ô.n.g khỉ.
Lúc có người tìm đến tìm Tô Trà gói sủi cảo, cô cảm thấy rất tự tin.
Đúng, chính là như vậy, chỉ cần cô không thừa nhận, thì chắc chắn không phải cô làm!
Bọn họ đều chung một cảnh ngộ…
Rồi xong, đã lòi nhân ra!
"Này, đã sắp kết hôn rồi, còn thẹn thùng như thế, đừng sợ, cứ đi qua bên kia đi. "
"Ôi, em còn không biết sao, bọn họ đang hẹn hò đó, ha ha ha, à, em cũng không biết. Hai người này hẹn hò thật không thể giấu diếm nổi, bình thường nói một hai câu đều đỏ mặt, ha ha ha." Mạt Lị cười giải thích nói.
Không phải là không muốn về, mà là không thể quay về.
Tô Trà nhìn cái sủi cảo trên tay mình có hình dạng kỳ lạ, trái tim vừa mới bay trên trời tự hào "bụp" một tiếng rơi xuống đất.
"Minh Tú, mau đến đây, cô ngồi chỗ này đi." Dương Đức Quan nói giọng điệu vừa trêu chọc vừa đứng dậy nhường ghế cho cô ấy.
Tô Trà nhìn thấy tình hình này, âm thầm giật giật tay áo Mạt Lị, nhỏ giọng nói hỏi một câu: "Lý Dụng cùng chị Minh Tú…"
Động tác dần dần nhanh hơn, những vỏ bánh sủi cảo tròn trịa được làm ra từ tay của cô, Tô Trà trong lòng cảm thấy đạt được chút thành tựu nhỏ.
Khen mãi khen mãi, Tô Trà cũng cảm thấy tự hào.
"Cũng không phải tôi."
Tất cả mọi người đều tan làm sớm, năm giờ tập trung ở nhà ăn cùng nhau làm sủi cảo.
"Ha ha ha, là ai làm vậy."
Là người đầu xỏ, Tô Trà đã lên kế hoạch bí mật một chút nữa sẽ lén lấy cái sủi cảo xấu xí đó ăn.
Sủi cảo lòi nhân ra, cô lộ tẩy rồi.
Hủy diệt chứng cứ!!!
Sau đó... (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tô Trà thực sự rất kinh ngạc, cô biết dạo gần đây chị Minh Tú đang yêu đương với ai đó, nhưng cũng không ngờ đến đối tượng này lại là Lý Dụng, bình thường thật đúng là không nhìn ra.
"Ha ha ha ha, đến ngay đến ngay, chị Minh Tú qua bên kia ngồi đi!"
Lén lút đặt cái bánh sủi cảo một bên, Tô Trà im lặng quay về công việc cũ.
"Ha ha ha, thật ngại quá!"
Tề Minh Tú nghe thấy lời nói này của Dương Đức Quan, mặt đỏ bừng lên, đến cổ đều đỏ.
Nghĩ đến đây, trong lòng Ngô Hiến Trung chua xót không thôi.
Ngô Hiến Trung vung tay, hôm nay ăn sủi cảo, sủi cảo nhân thịt và cải trắng.
Những người khác thấy động tác của Tô Trà, cười ha hả khen vài câu.
Mọi người cùng làm vỏ bánh sủi cảo, băm thịt làm nhân, nhào bột mì, những việc tốn nhiều sức đều bị các nam đồng chí giành rồi, nữ đồng chí chỉ ở bên cạnh phụ những việc lặt vặt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hứ, ai nói cô là sát thủ nhà bếp đâu?
Cô vẫn nên thành thật với công việc cán bột này đi, công việc này khá thích hợp với cô, sự tự tin của cô đều ở đây. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vừa đến nhà ăn, mọi người đến cũng sắp đông đủ, bọn Lý Dụng cũng đã đến. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trải qua một khoảng thời gian làm việc chung, bọn người Dương Đức Quan đã thân thiết hơn với Tô Trà, đều làm việc chung một văn phòng, mối quan hệ được kéo gần không ít.
Nhưng mà, có người không muốn buông tha cô!
Phát hiện ánh mắt của mọi người đang nhìn về phía cô, Tô Trà mặt không đỏ tim không đập, ngẩng đầu, vẻ mặt vô tội mở miệng.
"Không phải tôi."
Nhìn thấy động tác cán bột vô cùng lưu loát của những người bên cạnh, cứ như vậy, một vỏ bánh tròn được ra đời.
Nhưng cho dù như thế, Ngô Hiến Trung cũng không trở về.
Cũng mười mấy năm Ngô Hiến Trung chưa trở về nhà.
"Không phải tôi làm đâu, nãy giờ tôi vẫn ở đây cán vỏ bánh mà."
Công việc bên này cũng đã hoàn thành, ngày mai Chương Hạc Chi cùng với mấy người Tô Trà phải rời đi rồi, buổi tiệc ăn mừng này cũng xem như buổi tiệc chia tay bọn họ.
Tô Trà nhìn một lúc mới bắt tay vào làm, cái vỏ bánh đầu tiên được làm ra, nói chung, vẫn ổn!
Ai cũng không thừa nhận, sự xuất hiện ly kỳ từ cái sủi cảo xấu xí, thành bí ẩn chưa có lời giải đáp trong đêm Tết ông Công ông Táo đó.
"Cái này là ai làm vậy? Đây chính là cái sủi cảo xấu nhất tôi từng thấy, nhìn cái này không giống hoành thánh cũng không giống sủi cải, ha ha ha, còn lòi nhân nữa."
Dương Đức Quan nhìn thấy các cô vừa đến, vội vàng vẫy vẫy tay, mở miệng kêu: "Tô Trà, bên này bên này, mau tới đây. "
Làm một lúc lâu, Tô Trà bắt đầu quen tay.
"Tôi nói cho ông hay, mọi người ở trong nhà đều hiểu rõ công việc của tôi, có một số người đến đây muốn về thăm người thân, cũng không phải chuyện dễ dàng gì, nhưng chúng ta hy sinh cho quốc gia, là chúng ta cam tâm tình nguyện, nếu như tương lai, tôi không thể quay về, tôi c*̃ng không hối hận."
Không phải cô cũng rất lợi hại sao, công việc cán vỏ bánh sủi cảo này, quả thực không cần có kỹ thuật quá nhiều, chỉ cần vài phút là xong.
Tô Trà hiện giờ không có công việc gì, Mạt Lị cùng những người khác lập tức lôi kéo Tô Trà từ ký túc xá đến nhà ăn tham gia náo nhiệt.
Đến cán vỏ bánh sủi cảo cô cũng đã chinh phục được, gói sủi cảo, đối với cô chuyện này dễ như trở bàn tay.
Sau khi bột đã được nhào nặn tốt, tiếp đó là cán vỏ bánh, Tô Trà được giao nhiệm vụ này.
Chương 242: Chương 242
"Ha ha ha ha, có phải rất xấu không, có phải rất xấu không?" Dương Đức Quang cười ha ha biểu hiện cái này rất xấu xí.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.