Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Tiểu Tiểu Đích Hiểu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 232: Chương 232
Không thể không nói, Chương Hạc Chi rất xấu xa, bình thường ôn tồn trầm ổn, nhưng thực ra tính cách như trẻ con.
“Tô Trà, năm nay cháu bao nhiêu tuổi?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Không có cách nào khác ngoài tuân theo các quy tắc, Tô Trà không phải là nhân viên của viện nghiên cứu, ngay cả những người Chương Hạc Chi đưa đến cũng phải kiểm tra trước khi cho họ vào.
Tô Trà nghe Chương Hạc Chi nói vậy, cô bật cười vì bất ngờ, rồi nói: “Nhanh vậy sao?”
Mọi người đã nghe cái tên Tô Trà này từ lâu, từ lúc giáo sư Chương lập dự án máy bay không người lái.
Cô bé này là ai mà đích thân giáo sư Chương dẫn đến, đã vậy còn là giáo sư Chương, người giỏi nhất nhì trong viện nghiên cứu. Người mà giáo sư Chương dẫn đến chắc chắn cũng không phải dạng vừa.
“Tô Trà, bản thiết kế đó của cháu đỉnh thật đó, sao cháu nghĩ ra được vậy?”
“Nhanh không, chúng tôi còn thấy hơi chậm, ngày đêm gấp rút làm việc, có người thời gian ngủ mỗi ngày còn chưa đến ba tiếng.”
Hình như học tập là niềm yêu thích của cô!
Chương 232: Chương 232
Hoá ra, Tô Trà còn nhỏ tuổi như vậy?
Biết là không hợp, trong lòng Khương Triều Dương vẫn có một ý niệm, không muốn từ bỏ.
Mặc dù mấy tháng không tìm gặp Tô Trà, nhưng Chương Hạc Chi vẫn thường xuyên quan tâm tình hình ở trường của Tô Trà.
Ha ha ha, không thể ngờ, ầy, thế mà lại là một cô bé.
Nhìn thấy cái tên "Tô Trà" trên tờ đăng ký, trong lòng Khương Triều Dương cảm xúc lẫn lộn, anh ta nảy ra một ý nghĩ gì đó.
Khoảng cách giữa anh ta và cô dường như ngày càng xa hơn.
Sau khi kiểm tra, Chương Hạc Chi đưa Tô Trà vào.
Bên kia, người ở viện nghiên cứu khoa học nghe nói Tô Trà sẽ đến đây, họ đều tò mò.
Có vài người trong số họ đáng tuổi ông nội của Tô Trà, người trẻ nhất năm nay cũng đã ngoài ba mươi, cũng bằng vai chú của cô.
Nhưng câu nói đó của Chương Hạc Chi đã phá vỡ bầu không khí im lặng.
Trong khi bộ phận nào đó đang nghiên cứu trực thăng, giáo sư Chương đây lại lập dự án máy bay không người lái, đây là thứ b**n th** gì vậy?
Hầu như tất cả mọi người đều khen cô, làm cô ngại đỏ cả mặt.
Cuối cùng, Chương Hạc Chi là người nhắc nhở mọi người phải bắt tay vào công việc.
Có thể nói người làm nghiên cứu khoa học đều là kẻ điên, một đám như bị ma nhập.
Chương Hạc Chi vừa nhắc xong, mọi người lập tức cùng nhau đến chỗ làm thí nghiệm.
Đúng lúc này, một bóng người đi tới, hai người lính đó vừa nhìn thấy người nọ lập tức đứng thẳng lên, sau đó xuống cúi chào, hô to:” Chào đại đội trưởng Khương!”
“Tô Trà, cháu học kiến thức chuyên ngành ở đâu vậy, giỏi thật.”
Thấy bóng hai người họ đã đi xa, hai người lính vừa làm kiểm tra không khỏi tò mò.
Trên đời này, đôi khi hiện thực là như vậy, hợp hay không hợp, có duyên hay không có duyên, chẳng ai nói rõ được.
Ngày ngày nhắc đến việc thần tượng Tô Trà là một cô gái nhỏ hơn bọn họ rất nhiều, ôi, chỉ là nói cho vui mà thôi.
“Ấy, sao không nói chuyện nữa? Không phải lúc trước luôn nói muốn gặp người ta sao? Sao đến lúc người ta đến rồi lại im lặng không nói gì thế?” Chương Hạc Chi cười nói, vừa liếc nhìn đồng nghiệp vừa cười hả hê. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lục Tư Văn cũng nói rằng Tô Trà học rất giỏi, dễ theo kịp tiến độ, thậm chí còn vượt qua cả nội dung dạy trên lớp của giáo viên.
Vừa rồi, anh ta đã bóng dáng của Tô Trà, nhưng cảm thấy không có khả năng, cho nên anh ta đi vào phòng trực ban xem tờ khai đăng ký.
Càng b**n th** hơn là hơn là sau vài tháng, họ đã thành công!
Hôm nay Tô Trà đến đây cũng không phải là để tán gẫu với mọi người, mà là tới xem kết quả thử nghiệm máy bay không người lái.
Tô Trà trả lời câu hỏi của từng người, mọi người thấy cô ngoan ngoãn lễ phép như vậy càng thích cô hơn.
Đi trên đường, đầu óc Khương Triều Dương nhất thời trống rỗng.
Đặc biệt là, khi nghe nói Tô Trà học ở đại học Quốc gia và đang theo học chuyên ngành kỹ thuật nào đó, mọi người càng có nhiều chuyện để nói hơn.
Khoảng ba giờ, Chương Hạc Chi trở lại cùng Tô Trà.
Đoàn người đi đến một nơi trống trải đang đậu một chiếc máy bay lớn.
Trong lúc thiết kế, Tô Trà đã xem xét đến trọng lượng của máy bay, thiết kế khí động học, loại động cơ và lực đẩy, áp suất không khí... Sau hai năm không ngừng hoàn thiện, thiết kế, phác thảo, bản thiết kế này mới được giao cho Chương Hạc Chi.
Có chút mờ mịt, có chút không muốn…
Ngoan ngoãn nghe lời, quan trọng nhất là thông minh, là một mầm nghiên cứu khoa học tốt.
Ông ta quen biết Lục Tư Văn, cũng biết chuyên ngành Tô Trà chọn, đồng thời cũng biết cô dự thính tiết học các chuyên ngành khác.
Chỉ chốc lát, Khương Triều Dương xoay người rời đi.
Cuối cùng, Chương Hạc Chi cười ha ha hai tiếng, hẹn cô buổi chiều sẽ tới đón, hai người họ lúc này mới cúp máy.
Khi vào cửa, Tô Trà phải làm một cuộc kiểm tra, điền mẫu rồi mới được vào.
Đối mặt với sự nhiệt tình của mọi người, ban đầu Tô Trà có chút ngại ngùng, sau đó như cá gặp nước, lại khéo ăn nói khiến mọi người càng yêu quý.
Sở dĩ Chương Hạc Chi tới đón, đó là bởi vì Tô Trà không thể tự mình đến nơi mà Chương Hạc Chi nói đến.
Đường cong trên thân máy bay mượt mà, sải cánh dài 75.8 mét, khoang chở hàng trong máy bay dài 25 mét, chiều rộng và chiều cao lần lượt là 5.5 mét và 3.6 mét.
Sau khi thử nghiệm, chiếc máy bay này có trọng tải cực lớn, tối đa 2 tấn.
Ngạc nhiên không, bất ngờ không?
Bản thiết kế tuyệt vời đó, ý tưởng đó, thật đáng kinh ngạc.
Mọi người nhao nhao vây quanh Tô Trà bắt chuyện.
“Đang trong phiên trực, đừng mất tập trung!” Khương Triều Dương nghiêm mặt nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ha ha ha, chỉ có thể nói, nghiên cứu khoa học có sức hấp dẫn không thể cưỡng lại.
Buổi chiều, Chương Hạc Chi cố ý xin phép ra ngoài. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ban đầu họ vốn ngưỡng mộ cô, bây giờ đứng trước cô gái nhỏ này, mọi người đều có chút ngượng ngùng.
Bây giờ Chương Hạc Chi đã viết xong báo cáo và nộp đi rồi, nhà thiết kế Tô Trà, mục người chế tác ghi tên toàn thể đoàn đội. Các nhà lãnh đạo lại một lần nữa thấy cái tên Tô Trà, cũng là một lần nữa Tô Trà thu hút sự chú ý của các nhà lãnh đạo.
Chà, đây là con gái nhỏ/cháu gái nhỏ trong lòng bọn họ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tô Trà, người thiết kế máy bay không người lái.
Ở viện nghiên cứu khoa học, khi Chương Hạc Chi dẫn Tô Trà đến trước mặt mọi người, tất cả bọn họ đều sững sờ.
“Hai ngày nữa trường sẽ nghỉ lễ, vừa hay trong hai ngày đó em cũng không có tiết. Thầy Chương, lúc nào thầy rảnh, em đều đi được.”
“Rõ!” Hai người lính đó dứt khoát đáp một tiếng.
Không thể không nói, cô bé này quản lý thời gian rất tốt, sắp xếp rất hợp lý.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.