Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Tiểu Tiểu Đích Hiểu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 217: Chương 217
Ai có thể tưởng tượng được một cô gái chưa đầy hai mươi tuổi có thể phát minh ra được món đồ như thế này?
Ngay lúc đó, ông ta thậm chí cảm thấy Tô Trà không nên ở lại Bắc Kinh học đại học.
"Em còn chưa có thêm ý tưởng khác, thầy xem máy bay không người lái của em này, tác dụng chỉ có chụp hình với quan sát thôi. Em muốn có thể chế tạo ra một máy bay không người lái thực sự cơ, loại máy bay không cần người điều khiển, nó có thể dùng cho vận chuyển đồ hoặc là làm những việc khác ấy." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Tô Trà, khi nào em có thể hoàn thành nó?" Chương Hạc Chi đã không chờ kịp, hỏi.
"A lô, ai đấy?" Một tiếng nói truyền từ đầu điện thoại bên kia tới.
"Qua hai ba ngày nữa hẳn là có thể thí nghiệm rồi, hơn nữa em muốn trang trí bên ngoài thêm một chút. Nếu có thể để nó tàng hình ở một vài hoàn cảnh đặc biệt thì lại càng tốt." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sau khi ông ta vào phòng mình thì không đi ngủ ngay mà cầm điện thoại gọi cho một số máy.
"Ai mà có thể được ông mở lời đề cử thế, thật là hiếm thấy đấy? Nhưng mà tôi nói trước nhá, ông cũng biết tính tôi rồi, ông có thể đề cử nhưng muốn đến chỗ của tôi thì phải xem năng lực như thế nào đã. Hơn nữa học kỳ mới đã bắt đầu được vài ngày rồi ông mới đề cử, sao lại thế?"
Nhưng chỉ cần như vậy thôi Chương Hạc Chi đã vui mừng lắm rồi.
"Tôi sẽ mời ông uống rượu sau, còn chuyện quấy rầy giấc ngủ của ông thì chờ ông nghe tôi nói xong chắc chắn sẽ không cằn nhằn với tôi mà còn phải cảm ơn tôi ấy chứ." Chương Hạc Chi cười hai tiếng.
"Ồ, cũng giỏi thật." Lục Tư Văn cảm thấy hứng thú.
"Chà chà, nếu Cốc Ích muốn thì ông không cần học sinh đó à?"
Hai người quen biết nhau từ nhỏ, đều học cùng lớp từ tiểu học đến hết trung học phổ thông, chỉ có thời đại học là không học cùng nơi nhưng đã qua nhiều năm mà hai người vẫn luôn liên hệ.
“À, cái này là máy bay không người lái.” Tô Trà mở miệng trả lời.
Đầu bên kia điện thoại vang lên vài tiếng rồi được tiếp máy.
Có chuyện gì mà ông ta còn phải cảm ơn Chương Hạc Chi?
"Ha ha ha, tôi nói cho ông nghe, trong cuộc thi toán học hai năm trước, Tô Trà, là cô bé giúp quốc gia chúng ta lấy được huy chương vàng ấy, năm nay cô bé ấy thi đại học. Tuy cô bé đó đã được tiến cử đi học nhưng vẫn tham gia thi đại học, điểm thi cũng cao hơn so với trạng nguyên khối khoa học tự nhiên vài điểm đấy."
Trái tim ông ta vẫn đang nhảy thình thịch, đúng là thiên tài!
Trên mặt Chương Hạc Chi nở một nụ cười tươi rói, ông ta cổ vũ Tô Trà, nói:
“Máy bay không người lái là máy bay không cần người điều khiển, nó dùng điều khiển từ xa.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bọn họ đều hi sinh vì nước, vì dân.
Ví dụ trong những trường hợp chấp hành nhiệm vụ quân sự tương đối nguy hiểm, nếu có thể thiết kế ra máy bay không người lái hoàn thiện hơn thì có thể dùng nó thay thế người để giảm bớt thương vong.
Lúc này, hai người ở cùng một chỗ giống như gặp được tri kỷ.
Có thể tàng hình...
"Tôi có một học sinh, tôi đề cử cho ông, ông có muốn hay không?" Lúc này Chương Hạc Chi còn thần bí nói.
Lúc rời khỏi phòng của Tô Trà, điều đầu tiên mà Chương Hạc Chi làm là giơ tay lau khóe mắt đang ươn ướt.
Lần đầu tiên ông ta gặp được Tô Trà đã có được niềm vui bất ngờ như vậy, k*ch th*ch thật đấy.
Nhân viên nghiên cứu trước nay đều nhiệt tình với việc làm thí nghiệm, Chương Hạc Chi cũng như vậy, Tô Trà đời trước cũng không khác gì.
Chương Hạc Chi cũng nghĩ đến vấn đề này. Nếu nghiên cứu thành công thì không còn gì tốt bằng.
Bởi vì hôm nay Chương Hạc Chi dọn vào nhà nên trong nhà đã được quét tước sạch sẽ, thậm chí trong phòng cũng đã được chuẩn bị sẵn điện thoại để ông ta thuận tiện liên hệ với người khác.
"Được, ý tưởng này hay lắm, em nói tiếp đi, em còn ý tưởng nào khác hay không? Cứ nói xem sao."
"Tô, Tô Trà à, ý của em là cái này có thể bay đúng không? Bay được giống cái máy bay to ấy đúng không? Còn có thể chụp ảnh nữa? Cái này điều khiển như thế nào thế?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Máy bay không người lái, máy bay không người lái là cái gì, mau mau mau, em giải thích cho tôi đi.” Chương Hạc Chi gấp không chờ nổi truy vấn Tô Trà.
"Còn nữa, nguồn gốc cây kích điện của đồn công an cũng là do hai năm trước cô bé ấy làm ra cả đấy, ông nói xem có lợi hại hay không."
Lục Tư Văn là hiệu trưởng trường đại học Quốc Gia cũng là bạn học cũ của giáo sư Chương.
Rạng sáng, 1 giờ, Chương Hạc Chi mới đi ra ngoài.
“Cái này của em chỉ là mô hình nhỏ, có thể áp dụng là chụp cái gì đó, kiểm tra đo lường hoặc là các loại giám sát. Giải thích đơn giản hơn thì là em điều khiến cái máy bay này bay lên trời sau đó bay đến nơi đã được chỉ định rồi em sẽ điều khiển nó quay chụp, quan sát hoàn cảnh và tình huống ở địa điểm đó." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chương Hạc Chi tự hào nói: "Không chỉ có thế đâu, nhưng mà tôi không thể kể hết cho ông ngay được, tôi phải giữ bí mật, Cốc Ích cũng đang nhắm đến cô bé đó rồi đấy."
Nếu giả thuyết Tô Trà đưa ra có thể thực hiện được thì tương lai sẽ có thể cứu được rất nhiều mạng người, có thể cứu được hạnh phúc của rất nhiều gia đình, sẽ không có cảnh những đứa trẻ mất cha, những người vợ mất chồng, càng sẽ không còn cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Chương 217: Chương 217
Sau khi nghe Tô Trà giải thích xong, đôi mắt của Chương Hạc Chi giống như phát sáng, âm thanh cũng không không chế được run rẩy nói:
Chỉ cần nghĩ đến trong nhiều năm như thế, đã có bao nhiêu người lính hi sinh vì chấp hành nhiệm vụ thôi mà mỗi lần có ai đó đi qua nghĩa trang liệt sĩ sẽ đều rưng rưng nước mắt.
Nếu dựa theo như Tô Trà vừa nói, chỉ cần nghĩ đến mô hình đó thành công thôi thì kỹ thuật này vừa có thể áp dụng trong quân đội cũng có thể vừa áp dụng trong thương mại. Dù dùng ở phương diện nào cũng đều có tác dụng to lớn.
"Lục Tư Văn, là tôi đây, Chương Hạc Chi."
Nghe thấy Chương Hạc Chi nói vậy, lòng hiếu kỳ của Lục Tư Văn bị gợi lên.
“Ái chà, là bạn học cũ đấy à, đã lâu rồi không nói chuyện với nhau rồi nhỉ. Ông đang ở ngoài rồi à? Sao lại gọi điện cho tôi vào giờ này? Đêm hôm khuya khoắt muốn mời tôi uống rượu à? Ông xem ông ấy, tôi mới vừa ngủ thì ông gọi tới, ông đang quấy rầy giấc ngủ của người khác đấy có biết không?"
Cô hẳn là nên đi một nơi khác.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.