Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Tiểu Tiểu Đích Hiểu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 207: Chương 207
Khương Triều Dương cũng nhận ra Tô Trà, trong lòng anh ta có chút căng thẳng, muốn mở miệng lại sợ cô không nhớ.
Tóc thắt b.í.m đơn giản, trên má còn vương vài sợi tóc, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, đôi mắt ướt át giống như biết nói, môi đỏ da trắng như tuyết, hai cánh tay trắng lộ ra bên ngoài, dưới ánh mặt trời dường như hơi đỏ lên.
Tâm trạng Tô Vận tốt nên dù nghe Tô Thắng Hoa không đến cũng không tức giận.
Khương Triều Dương còn chưa nói hết đã bị mẹ Khương ngắt lời.
Vừa nhìn, Tô Trà đã nhận ra anh trong nháy mắt.
Đánh giá một lát, Vương Quyên lập tức thu hồi tầm mắt, nhiệt tình mở miệng: "Trên đường mệt mỏi đi, đến đây, vào phòng ngồi. ”
Lúc này Khương Nguyệt không dám chọc bà nữa, nhưng vẫn không nhịn được nói thầm, mẹ mà bắt được anh con thì hôm nay đã không nên cơ sự này, giờ này mà anh con còn có thể chưa có người yêu sao?
Khương Triều Dương nghe vậy, mặt lộ vẻ ngạc nhiên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trong phòng Vương Quyên nghe thấy tiếng động, lập tức lạch cạch chạy tới mở cửa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Không chỉ Lương Tố, mà Vương Tú Mi ở nhà cũng không rảnh, cả ngày nhìn cái này cũng mua về, thấy cái kia cũng mua về, còn lẩm bẩm nói đến lúc đó tất cả đều cho Tô Trà mang đi.
Mẹ Khương nói nửa ngày, đột nhiên thấy con trai không lên tiếng thì ngẩng đầu nhìn.
Trước cửa hàng bách hóa, Khương Triều Dương và mẹ Khương đang đứng ở cửa lớn.
Mẹ Khương muốn cản cũng không cản được chỉ có thể trơ mắt nhìn người đi.
Nhưng chuyện tìm đối tượng, Khương Triều Dương thực sự vẫn chưa có dự định gì, không phải anh ta chưa từng xem mắt, nhưng đều không thành cả.
Ồ, một cô bé rất xinh đẹp.
Ngoại hình Tô Vận không tệ, Khương Triều Dương tám chín phần mười có thể ưng con bé.
"Chào đồng chí giải phóng quân. " Tô Trà mở miệng, má lúm đồng tiền mờ mờ hiện ra nhìn rất xinh đẹp.
“Mẹ, con có việc ra ngoài, hôm nay con không về ăn trưa.”
Mặt khác, Tô Vận đã bắt đầu mong đợi rồi.
Nhưng nghĩ lại, Khương Triều Dương vẫn khá hợp với Tô Vận
Khương Triều Dương nhìn thấy động tác của Tô Trà, trong lòng có chút mất mát.
Ba mươi sáu kế chuồn là thượng sách.
Còn chưa xuất phát, Tô Trà đã có thể tưởng tượng được đống hành lý khổng lồ của mình. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nam chính của quyển sách này, Khương Triều Dương mà Tô Vận điên cuồng khổ sở nhắm đến nhiều năm nay.
Đây là lần đầu tiên Khương Triều Dương dường như nghe được tiếng tim mình loạn nhịp.
Ai nói chứ, anh ta thanh niên trai tráng thân thể vẫn rất khỏe mạnh nhé!
"Tô Trà, tôi biết cô." Khương Triều Dương mở miệng nói: "Tôi là Khương Triều Dương. ”
Khương Triều Dương không muốn tiếp tục nói chuyện này với mẹ nữa, nên đứng lên rảo bước đi luôn.
Khương Nguyệt thấy bà ngơ ngác, tốt bụng nhắc nhở:
Khương Triều Dương !
Tô Trà mua hai gói đồ ăn vặt sau đó rời khỏi cửa hàng bách hóa.
Biết đâu đến lúc đó Khương Triều Dương gặp rồi lại ưng thì sao?
"Xin chào, cô còn nhớ tôi không?" Giọng nói từ tính vang lên.
Nửa tiếng sau, Khương Triều Dương cùng mẹ Khương mua đồ xong cũng đi ra.
Mẹ Khương ở bên cạnh, hết nhìn bên này, lại nhìn bên kia, không rõ trước mắt là tình huống gì.
Cao một mét tám, lông mày rậm mắt to, thoạt nhìn có hơi nghiêm túc.
Chương 207: Chương 207 (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chớp mắt đã qua hai ngày.
Còn một tháng nữa mới vào học, còn sớm như vậy mà đã bắt đầu chuẩn bị đồ đạc, Tô Trà cũng rất bất lực.
Tô Trà ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn lộ ra một nụ cười yếu ớt.
Mẹ Khương và Khương Triều Dương đi gần hai mươi phút, sau đó họ dừng ở bên ngoài một cái sân nhỏ,
Tô Trà thu hồi tầm mắt, tiếp tục bước đi, cô đi tới cửa của cửa hàng bách hóa.
Sáng sớm, Lương Tố gọi điện thoại bảo Tô Trà trưa qua ăn cơm, tiện bàn nhau luôn lúc lên thành phố cần phải chuẩn bị những cái gì.
Mở cửa ra, tầm mắt Vương Quyên dừng trên người Khương Triều Dương ngoài cửa đầu tiên.
Sau đó mẹ Khương thấy con trai nhìn như đang nhìn cái gì đó, dõi theo tầm mắt.
Tô Trà đang đi cảm nhận được ánh mắt đang nhìn, ngẩng đầu lên thì thấy người đàn ông cách đó không xa.
"Triều Dương, vừa rồi cô bé đó là ai thế, trông cũng xinh đẹp, con quen biết từ khi nào vậy? Sao mẹ không biết? ”Vừa ra khỏi cửa hàng bách hóa, mẹ Khương nhớ tới chuyện vừa rồi, mở miệng hỏi.
Nghĩ đến Tô Vận, Tô Trà lui về sau nửa bước, duy trì khoảng cách an toàn với Khương Triều Dương.
“Cốc cốc cốc!" Bà Khương tiến lên gõ cửa.
Sau khi đồng ý qua ăn cơm, chín giờ Tô Trà đã đi ra khỏi nhà, sau đó tiện đường đến cửa hàng bách hóa mua chút đồ mang qua.
"Con cũng mới chỉ gặp một lần, không quen." Khương Triều Dương nghiêm mặt trả lời một câu.
Khương.. Cái gì?
Cô mặc váy dài màu be, làn váy dài đến chân, lộ ra đôi chân trắng nõn.
Nghe được hai chữ "lần đầu", Khương Triều Dương phía sau cảm giác sai sai, hơi nhíu mày, tầm mắt nghi ngờ nhìn về phía mẹ mình.
"Tới đây tới đây."
Đợi đến khi cô ta cùng Khương Triều Dương kết hôn thì sẽ rời khỏi đây theo anh ta tòng quân, đến lúc đó thì cái gì mà Tô Trà, Tô Thắng Hoa, nhà họ Tô tất cả đều sẽ cách xa cuộc sống của cô ta. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hai năm trước hai người đã từng gặp nhau là lần cô gặp mấy kẻ buôn người.
Trong mắt Tô Trà hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng chỉ trong nháy mắt đã bình thường trở lại.
“Sao lại không vội? Con không vội nhưng mẹ vội, con xem con đã 24 tuổi rồi, còn chưa yêu đương. Con nói con tạm thời chưa muốn kết hôn mẹ có thể hiểu được, nhưng con cũng phải yêu đương chứ, người biết chuyện thì nghĩ con không muốn yêu đương, người không biết còn tưởng con có vấn đề gì ấy!”
Dù sao cũng không quen, hai bên cũng không nói nhiều sau đó đi vào cửa hàng bách hóa.
“Mới gặp một lần à, nhìn con bé cũng xinh, nhìn khí chất ấy không giống mấy cô gái trong thôn chúng ta."
“Không đi, nó mà không đi mẹ đánh gãy cái chân c·h·ó của nó, chỉ đi xem mắt với con gái nhà người ta thôi, anh mày cũng không phải con gái nó mà dám trốn trong nhà thì xem mẹ xử lý nó thế nào.” Mẹ Khương tức giận nói.
“Mẹ, chuyện xem mắt không phải mẹ đã hẹn với người ta xong rồi ạ, hôm kia anh con mà không đi thì sao?”
"Khương Triều Dương, mẹ nói cho con biết, lát nữa mua đồ xong cùng mẹ đi gặp một người bạn, con thành thật một chút cho mẹ, đừng có ăn nói lung tung." Mẹ Khương cảnh cáo.
Bà ta nói như vậy vì hôm nay là ngày bà ta dẫn Khương Triều Dương đi xem mắt với Tô Vận, bà ta sợ Khương Triều Dương không đồng ý, cho nên mới nói là đi thăm một người bạn.
Thịch, thịch, thịch... Từng nhịp từng nhịp.
Mẹ Khương thầm nghĩ trong lòng, để cô bé này cùng một chỗ với Tô Vận, Tô Vận so ra cũng còn kém người ta.
"Không mệt, trên đường tiện mua chút đồ tới đây, lần đầu tiên tới chơi, quấy rầy mọi người rồi ." Mẹ Khương cười trả lời một câu.
Lúc mẹ Khương đang lải nhải, Khương Triều Dương lơ đãng nhìn thấy một bóng dáng mảnh khảnh đang đi về phía anh ta.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.