Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Tiểu Tiểu Đích Hiểu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 203: Chương 203
Hơn nữa hôm nay con trai bà Khương Triều Dương về, nếu chút nữa Tô Vận còn chưa về thì tiện để cho hai đứa gặp nhau luôn cũng tốt.
Vương Quyên đã về nhà mẹ đẻ ở được hai ngày rồi, lúc đầu người nhà còn không có ý kiến gì với việc bà ta về nhà ở, tiếp đãi toàn những thứ đồ ăn ngon nhưng hai ngày rồi mà vẫn chưa thấy bà ta về nên có chút ý kiến. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dù sao họ cũng có công sinh dưỡng bà ta mấy chục năm nên Vương Quyên mềm lòng.
Không thấy mọi người trong thôn đều nói bà ta hiếu thảo, còn Vương Tú Mi chỉ là thứ bất hiếu vô ơn sao?
Người đầu tiên tìm bà ta nói chuyện này là dâu cả nhà họ Vương.
“Quyên này, có phải em nên về rồi không, em xem nhà mình cũng chuẩn bị xây tầng nhà mới rồi, bao giờ thì em mang số tiền còn lại về được? Lần trước em mang năm trăm tệ về, anh trai em và cha mẹ thấy vẫn chưa đủ.”
Tô Vận đứng ở trước gương ngắm nghía, cô ta xác định mọi thứ đã ổn thỏa rồi mới đi ra ngoài.
Dâu cả nhà họ Vương bình thường thích chiếm lợi người khác, nếu không phải biết Vương Quyên và Tô Vận kiếm được tiền thì đã không tiếp đãi chu đáo cô em chồng Vương Quyên này.
Trời ơi, nhà bọn họ còn chưa kịp phản ứng thì hai người đã chuyển ra ngoài.
Vương Quyên hơi căng thẳng, nhẹ nhàng bước vào.
Cách đó không xa, vẻ mặt Tô Thắng Dân tràn đầy hôm mộ nhìn bóng dáng con gái mình.
“Quyên à, em xem cha mẹ chúng ta cũng lớn tuổi rồi, cha mẹ cũng chỉ muốn được nhờ con gái một chút, em nỡ lòng nhìn cha mẹ ở căn nhà cũ sao? Em xem nhà chúng ta, cái sân này không có tường, nhà thì vách đất, em làm con gái mà lại nỡ lòng nào?”
Tô Vận để sổ tiết kiệm ở đâu rồi?
Nửa tiếng sau, Vương Quyên rời nhà mẹ đẻ về thị trấn, nhưng về đến nhà rồi bà ta mới phát hiện hình như Tô Vận không có nhà.
Vài phút sau, Tô Vận đã mặc vào quần áo mới và buộc tóc lên, trước khi cô ta ra cửa còn cố ý lau bớt son môi cho tự nhiên.
Bên ngoài phòng, mẹ Khương đang suy nghĩ, làm sao để nói chuyện này với Tô Vận.
“Vậy, em về thử xem thế nào, nhưng em cũng không dám bảo đảm đâu.” Vương Quyên rào trước một câu như vậy.
“Chị đây làm con dâu còn không nỡ, chỉ trách chị và anh em không có bản lĩnh, không cho cha mẹ sống sung sướng được.” Dâu cả nhà họ Vương vừa nói vừa lén nhìn vẻ mặt của Vương Uyên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hai năm nay gần như Tô Vận không về nhà họ Vương, may còn có Vương Quyên thỉnh thoảng về một chuyến, mang về ít tiền, mua ít đồ.
Nhưng Vương Quyên làm sao dám về lấy tiền nữa, dâu cả nhà họ Vương hiểu ý của Vương Quyên, nụ cười nhạt đi vài phần.
... (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chuyển ra ngoài còn chưa được một năm, Tô Vận đã mua được nhà trên thị trấn rồi.
A, ông cũng muốn thử cảm giác đó quá...
Nhưng Vương Tú Mi hoàn toàn không quan tâm người ta nghĩ gì về mình, dù sao tính của Vương Tú Mi vốn đã như vậy rồi, họ nói gì mặc họ, cùng lắm thì cãi nhau một trận, định dùng dư luận để gây áp lực cho bà, còn lâu mới có cửa.
Chương 203: Chương 203
“Em xem nhà mình cũng đông người, gia đình anh chị, gia đình chú ba, còn ở chung với cha mẹ, dù sao cũng phải xây cái nhà tốt một chút, hơn nữa, sân cũng phải rào lại. Anh trai em còn định lát gạch cho nền nhà, tính ra thì cũng phải ba bốn trăm mới đủ.”
Lúc Tô Thắng Hoa và Vương Quyên mới ly hôn họ còn muốn để mẹ con hai người ở lại trong nhà, tiền kiếm được đều là của người nhà.
Câu hỏi này Tô Vận không thể trả lời cho Vương Quyên được, vì giờ này Tô Vận còn đang bận nói chuyện với Khương Nguyệt ở nhà họ Khương.
Điều kiện nhà họ Khương cũng được xem là tốt hơn những hộ quanh thôn này, nhà ngói gạch xanh, sân vườn rộng rãi, gọn gàng sạch sẽ, vừa nhìn đã biết chủ nhà là người ưa sạch sẽ.
Lời này là lời Vương Quyên thích nghe nhất, chồng bà ta không bằng chồng Vương Tú Mi, con gái bà ta cũng không bằng con của Vương Tú Mi, nhưng hiếu thảo thì chắc chắn bà ta hơn.
Cuối cùng thì Vương Quyên vẫn thương cha mẹ.
Cô ta để lại vài lọn tóc ở trước trán, cuốn tóc xoăn nhẹ ở phía sau rồi lấy ra một bộ quần áo đẹp, mới tinh.
Mà trong phòng, chủ đề nói chuyện của Khương Nguyệt cũng đang nói đến anh cả Khương Triều Dương, tất nhiên vấn đề này cùng là do Tô Vận “vô ý” dẫn đến.
Dâu cả nhà họ Vương luôn cảm thấy con nhóc Tiểu Vận quá tinh ranh.
“Chị dâu, em thật sự không có tiền. Tiền trong nhà đều do Tiểu Vận quản lý, lần trước em lấy tiền, có khi bây giờ Tiểu Vận vẫn còn giận ấy.”
——
Lần này nhà họ Vương định xây nhà mới, cả nhà họ đang định tính kế Vương Quyên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chuyện Vương Tú Mi bất hiếu cũng là do người nhà mẹ đẻ bà truyền ra, con gái thành công họ còn tưởng được nhờ, ai ngờ bà không cho một cắc, đúng là quá lạnh lùng.
“Thế nên, Quyên này, em xem có thể về nhà nói với Tô Vận một tiếng không…” Dâu cả nhà họ Vương nói đoạn nhìn Vương Quyên, ánh mắt như muốn ép từ trên người bà ấy ra hai cân dầu vậy.
Mò một lúc, Vương Quyên không tìm được thứ mình muốn.
Đến tủ bên giường Tô Vận, mò mẫm theo trí nhớ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trong căn phòng của Khương Nguyệt, Tô Vận đang ngồi nói vài chuyện của con gái với Khương Nguyệt.
Nhà họ Vương .
Vương Quyên này đúng là nhát gan, làm mẹ mà cũng không quản nổi con gái mình. Để hết tiền vào trong tay một con nhóc để làm gì chứ?
Nhìn căn phòng trống không, đầu óc Vương Quyên cũng trống rỗng theo, được một lúc Vương Quyên cũng không biết mình đang nghĩ gì mà bước về phía phòng Tô Vận.
Bà ta thử đẩy cửa, không khóa, đẩy nhẹ đã mở ra.
Trên thị trấn, Tô Vận trang điểm cẩn thận, cô ta tô son đánh phấn để cố gắng trông đẹp hơn.
“Cái gì cơ, Quyên này, không phải chị nói em đâu, nhưng mẹ con với nhau sao có thể giận nhau quá một ngày? Em là mẹ Tiểu Vận, con gái ruột mà lại có thể giận dỗi mẹ nó sao? Hơn nữa em cũng kiếm tiền bao nhiêu năm nay rồi, chẳng nhẽ Tiểu Vận lại đưa giữ hết?” Dâu cả nhà họ Vương trông thì như đang khuyên bảo nhưng thực chất lại đang gây xích mích.
Chuyện này họ đều nghĩ cả rồi, tiền của Vương Quyên cũng sẽ trở thành tiền của nhà họ Vương bọn họ, kết quả mới có mấy ngày con nhóc Tô Vận đã thuê nhà ở trên thị trấn.
Ầy, ông lớn như vậy rồi cũng chưa từng được ngồi cùng các bậc cha chú trong thôn bao giờ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.