Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Tiểu Tiểu Đích Hiểu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 177: Chương 177
Trong đầu của Cận Tùng tràn ngập hương thơm ngào ngạt, mùi vị béo ngậy, ngoài giòn trong mềm.
Nghe Tô Trà nói thế, Vương Tú Mi lại không kiềm chế được mà bật cười thành tiếng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Vâng ạ, họ đều là bạn học của con. Đây là Trầm Nghiễm, mẹ cũng từng gặp rồi. Đây là Cận Tùng của trường trung học phổ thông số một thành phố."
Cận Tùng ở đằng trước dường như đã nghe thấy lời nói của Tô Trà, cậu ta lập tức xoay người lại: "Tô Trà, cậu đang nói gì đó? Có phải cậu đang nói xấu tôi không?"
Nếu cách gần quá, thì mùi phân lợn sẽ nồng lắm, khó mà ngửi nổi.
"Cháu chào thím ạ." Cận Tùng mỉm cười vẫy vẫy tay chào hỏi.
Cận Tùng tiến lên phía trước, cậu ta nhìn mấy con lợn trong chuồng, tuy rằng không lớn cho lắm, thế nhưng nhìn m.ô.n.g chúng lại có cảm giác béo núc ních. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cận Tùng nhìn đám lơn con, trong đầu cậu ta tràn đầy những ảo tưởng tốt đẹp. Khi vừa nghe câu hỏi của Tô Trà, cậu ta đã trả lời theo bản năng: "Lợn sữa quay."
Tô Trà không hề biết suy nghĩ của Cận Tùng, nghe thấy câu hỏi của Cận Tùng, cô cũng không cất tiếng từ chối.
"Không được, cậu đừng có nghĩ nữa. Nó vẫn còn bé thế kia, cậu buông tha cho chúng nó đi thôi."
Ngay cả Trầm Nghiễm ngồi cạnh họ nãy giờ cũng vô cùng tò mò về vấn đề này, tầm mắt cậu ta cũng nhìn về phía Tô Trà.
Cũng trùng hợp là máy kéo cần đến trấn trên để kéo đồ về, cho nên họ mới được ngồi ké. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thằng nhóc này, thích lợn con đến vậy cơ à?
"Chậc, đúng, cậu đang học." Cận Tùng còn lẩm bẩm thêm một câu: tôi biết cậu đang đọc quyển "chăm sóc lợn nái sau sinh rồi".
"Có gì mà đột ngột đâu? Chẳng qua là gần đây thôn chúng tôi đang tuyên truyền khuyến khích chăn nuôi và trồng trọt, tôi cũng chỉ phối hợp với lời tuyên truyền mà thôi. Hơn nữa, bây giờ đang được nghỉ, rảnh rỗi không có chuyện gì làm, mà lợn chỉ cần nuôi nửa năm, một năm đã có thể thịt được rồi, vừa có thịt ăn, lại vừa kiếm được đồng ra đồng vào. Chuyện vẹn cả đôi đường còn gì."
Khoảng nửa tiếng sau, đoàn người đã lên đến trấn trên. Tô Trà dẫn Trầm Nghiễm và Cận Tùng về nhà mình trước, còn Vương Tú Mi thì đi mua đồ ăn.
Thậm chí Cận Tùng còn cảm thấy có chút tiếc nuối nữa kìa.
Tuy rằng chuồng lợn được xây ở phía sau nhà, thế nhưng cũng cách một khoảng khá xa, đi bộ cũng mất khoảng năm phút đồng hồ.
"Sao tự nhiên cậu lại nghĩ đến việc nuôi lợn thế? Chuyện này đột ngột quá." Cận Tùng lại hỏi.
Khóe miệng và đuôi mày của Tô Trà khẽ giật giật.
Trùng hợp là Vương Tú Mi cũng ở đó, nhìn thấy Tô Trà dẫn hai cậu thanh niên lại đây, bà chăm chú quan sát kĩ.
Trầm Nghiễm cũng cất tiếng chào: "Cháu chào thím ạ."
Lợn, cũng phải học cách bảo vệ chính mình chứ...
Đúng là sở thích kì lạ mà.
Nghe thấy những lời này của Tô Trà, cổ họng Cận Tùng bị nghẹn lại.
Cận Tùng nhìn chằm chằm Tô Trà bằng vẻ mặt nghi ngờ trong chốc lát, rồi mới do dự tin lời Tô Trà.
"Ôi, được rồi, chào các cháu." Vương Tú Mi cũng chào hỏi lại, sau đó bà hỏi vấn đề vừa rồi mình thắc mắc. Tô Trà đáp: "Họ muốn xem lợn con ạ."
"Tô Trà, thật sự không thể làm lợn sữa quay à?"
Ở thời đại này, ngay cả gia đình của Trầm Nghiễm và Cận Tùng mà cũng không thể bữa nào cũng ăn thịt, cho nên, hễ nhắc đến thịt, là Cận Tùng đã không thể kiềm chế được nuốt một ngụm nước miếng rồi.
Sao lại chạy đến đây làm gì?
Đôi mắt Tô Trà khẽ nheo lại, cô đột nhiên đặt câu hỏi cho Cận Tùng.
Về đến nhà, Cận Tùng vẫn còn chìm trong cơn sốc vì Tô Trà nuôi lợn, cho nên cậu ta lập tức cất tiếng hỏi.
Ôi chao, một cậu trong đó không phải con trai của phó viện trưởng Lương đấy ư?
Đối diện với tầm mắt tò mò của hai người, Tô Trà bình tĩnh, không nhanh không chậm cất tiếng trả lời:
Có thể ăn thịt, cũng có thể kiếm tiền.
Thấy Cận Tùng nhìn chằm chằm vào lợn con, trong đôi mắt của Vương Tú Mi hiện rõ vẻ nghi hoặc.
"Tô Trà, cậu tính nuôi lợn thật đấy à? Cậu biết nuôi lợn ư?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Suỵt, thèm chảy cả nước miếng rồi đây này.
Năm phút đồng hồ chỉ nháy mắt là qua, chốc lát sau ba người đã đi đến phía chuồng heo bên kia. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thịt kho tàu, chân giò hầm, lòng lợn xào mỡ, thịt thủ, tai lợn chiên giòn, còn có thịt ba chỉ nạc mỡ đan xen nữa...
Tô Trà nhìn Cận Tùng, không hiểu sao cô cảm thấy, loại ánh mắt đó của Cận Tùng... quen thuộc đến lạ.
Tô Trà không nhanh không chậm đi tới, tầm mắt của cô khẽ đảo qua hai người đi trước cách đó không xa, gật đầu rồi đáp: "Vâng ạ. Chút nữa mua thêm chút thịt."
"Không biết, thế nhưng tôi đang học rồi."
"Tô Trà, đây là bạn cùng lớp của con à? Sao con lại đưa hai bạn đến đây?" Vương Tú Mi nhanh chóng đi về phía học, vừa đi vừa cất tiếng hỏi.
Dường như... đó là ánh mắt khi cô nhìn thấy móng giò kho tàu vậy.
Cho nên khi xây dựng chuồng lợn, Tô Trà đã cố ý chọn nơi có khoảng cách xa nhà một chút.
Vừa rồi cô chỉ nói sự thật mà thôi, đâu phải nói xấu.
Không thể không nói, sau khi nghe những lời Tô Trà nói xong, Cận Tùng và Trầm Nghiễm lại cảm thấy vô cùng động lòng.
Nhà cậu ta ở thành phố, trong nhà không có chỗ để cậu ta nuôi lợn, nếu không thì cậu ta cũng tự nuôi lấy hai con heo, đến lúc đó không phải lo chuyện không có thịt ăn nữa rồi.
"Cận Tùng, cậu đang nghĩ gì thế?"
"Tô Trà, con giữ hai bạn học của con ở lại ăn cơm nhé? Chút nữa khi chúng ta thuận đường về nhà, thì mua thêm vài món ăn về." Vương Tú Mi kéo tay Tô Trà nhỏ giọng thương lượng.
Được rồi, xem ra Tô Trà hoàn toàn không có ý định làm lợn sữa nướng.
Sau đó, trong đầu cậu ta lại lập tức hiện lên mấy con lợn con mập mạp đáng yêu trong chuồng, thế nên mới không nhịn được mà cất tiếng hỏi:
Còn Trầm Nghiễm thì lại bình tĩnh đứng bên cạnh Tô Trà, cậu ta không có chút hứng thú nào với đàn lợn con này cả.
Cô cầm sách trong tay, dẫn hai người đi về phía chuồng lợn.
"Ha ha ha, đám trẻ trong thành phố chác cháu chưa từng thấy qua đúng không? Nào, các cháu qua kia xem đi, hôm nay đám lợn này tràn trề sức sống lắm, nhảy nhót lung ta lung tung, ăn còn nhiều hơn mấy hôm trước nữa."
Chương 177: Chương 177
Trước khi rời đi, hai mẹ con Vương Tú Mi đã nhờ ông nội Tô giúp để ý chuồng heo, rồi mới ngồi lên máy kéo của thôn đi về trấn trên.
Miễn cho tên nhóc Cận Tùng kia nhớ thương con lợn nhỏ của mình.
"Không có." Tô Trà bình tĩnh đáp, khi đối diện với tầm mắt của Cận Tùng, cô không có chút chột dạ nào.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.