Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 166: Chương 166

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 166: Chương 166


Mọi chuyện xảy ra vô cùng thuận lợi.

"Vậy cũng được, thế nhưng cha vẫn có chút tiếc nuối." Tô Thắng Dân nghe thấy Tô Trà đồng ý... làm cho ông thêm một cái nữa, thế nhưng trong lòng ông vẫn cảm thấy có chút đáng tiếc.

"Cha, cha đừng có lo lắng, chắc chắn thằng hai sẽ không có chuyện gì đâu. Lại nói hôm đó khi Thắng Lợi về nhà không phải cũng đã nói là thân thể thằng hai không bị thương rồi đấy ư? Nói không chừng bây giờ bọn họ đang ở trên đường về rồi ấy chứ.”

"Vợ, quà mà con gái tặng cho anh bị đồn công an tịch thu rồi, bây giờ anh được thả ra rồi cũng không trả lại cho anh. Anh có thể đến đòi về không nhỉ?"

Khi các đồng chí công an bắt Kim Long từ bệnh viện về đồn công an, cũng không biết trong đầu Kim Long nghĩ gì mà bỏ trốn, thế nhưng đáng tiếc, cuối cùng ý đồ chạy trốn của anh ta cũng không thành công.

Đáng tiếc, vận may của người này không tốt, chạy trốn không thành công.

Hừ, thời gian trước Tô Trà kiêu ngạo như thế, bây giờ cha cô xảy ra chuyện rồi, xem cô còn kiêu ngạo kiểu gì được nữa.

Chuyện mở phiên tòa, Tô Trà giao toàn quyền cho Lý Mậu Lâm xử lý, còn đoàn người bọn cô thì sẽ về thành phố C trước.

Lần này xảy ra chuyện, ông cụ cũng chẳng giúp được gì cả.

Hơn nữa bà còn nghe nói, sắp tới đồn công an bên kia còn bắt Kim Long từ bệnh viện về đồn công an cơ mà.

Nói đến cách làm việc của con gái, trong lòng Vương Tú Mi vừa vui vẻ vừa tự hào. Con gái bà mà đã ra tay thì khỏi phải bàn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Sau này, nếu bên thành phố K này có chuyện cần đương sự là Tô Thắng Dân phối hợp, thì bọn cô sẽ lại đến sau.

Nếu thân phận của người gọi điện thoại đến đồn công an ngày hôm qua không có vấn đề gì, thì có lẽ thứ kia bây giờ không còn ở đồn công an nữa rồi.

Cả đời của ông cụ đều bán mặt cho đất, bán lưng cho trời, ông cụ còn chưa đi ra khỏi cái vùng này bao giờ.

"Chuyện này, chuyện này em cũng không rõ lắm. Nếu không chúng ta đến hỏi con gái xem sao?"

Mấy tháng gần đây mọi chuyện thay đổi một cách chóng mặt, số tin tức mà cô ta có thể lấy được từ kiếp trước càng lúc càng ít, điều này khiến cho lòng Tô Vận vô cùng khó chịu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Cha, không sao đâu mà, sau này con lại làm cho cha một cái khác." Bản thiết kế nằm trong tay cô, cô làm thêm một cái nữa chắc không có vấn đề gì đâu nhỉ?

Khi ngồi trên tàu hỏa đi về nhà, Điền Hữu Phúc cảm thấy chuyến này mình đi theo mà chẳng làm được chuyện gì cả, cứ như ngồi tàu hỏa đi chơi một chuyến vậy.

Đây không đơn giản là chuyện của một đôi đũa, một cái bát.

"À, con đoán là không lấy lại được đâu." Tô Trà cười trả lời.

Đúng lúc này, bên ngoài lại truyền đến âm thanh của Tô Thắng Hoa.

Luật sư Lý cũng nói rồi, ông ta đã cầm chắc chứng cứ, đám Kim Long nhất định sẽ phải ngồi bên trong đó vài năm.

"Cha, trưa nay cha đến ăn cơm cùng nhà con đi thôi. Mẹ con không có ở nhà, một mình cha nấu cơm thì mất công quá, đến nhà con ăn thì cũng chỉ thêm một cái bát, một đôi đũa thôi ấy mà. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thế nhưng, gần đây trong thôn lại xảy ra một việc đúng như trong kí ức của Tô Vận.

Không chỉ có Điền Hữu Phúc, mà cả Tô Thắng Lợi cũng có cảm giác thế này. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cho nên, cho dù có đến đòi thì các đồng chí công an cũng lấy đâu ra mà trả lại.

----

Tô Vận ngồi trong phòng, nghe thấy cuộc đối thoại của ông nội Tô và Tô Thắng Hoa trong sân, cô ta không nhịn được mà bĩu môi.

Chỉ có lúc mới đến thành phố K, Tô Thắng Lợi có gọi điện về nhà báo bình an, thế nhưng từ đó đến nay lại không thấy tin tức gì cả.

Trong đầu cô ta chỉ thầm ước chú hai thực sự xảy ra chuyện, để cho Tô Trà không thể đắc ý như thế nữa.

"Cha, hôm qua trưởng thôn thông báo cho chúng ta phải làm cái gì mà trồng trọt, chăn nuôi gì đó. Cha cảm thấy chuyện này có ổn không?"

Tô Thắng Dân được thả ra ngoài, chuyện tiếp theo cũng đã được giải quyết xong xuôi.

"Cha mẹ, có phải xảy ra chuyện gì rồi không?"

Tầm mắt của Tô Thắng Lợi lén nhìn về phía cháu gái Tô Trà, chú ta cảm thấy chỉ trong thời gian ngắn ngủi chưa đến nửa năm, Tô Trà đã trưởng thành hơn nhiều.

Thật ra nếu Kim Long thật sự muốn chạy, thì căn cứ theo trình độ nghiệp vụ của công an ở thời đại này, nếu Kim Long mà chạy vào rừng sâu núi thẳm, chưa chắc công an đã có thể tìm được anh ta.

"Ha ha ha, con gái của anh làm việc đúng là lợi hại." Vẻ mặt của Tô Thắng Dân cũng tràn ngập vẻ đắc ý và tự hào, thế nhưng đột nhiên, Tô Thắng Dân lại nhớ đến một chuyện.

Tô Vận cũng không biết rõ tình hình bên kia, hơn nữa đời trước chú hai không vào đội vận chuyển làm việc, thế nên cũng không bị bắt vào đồn công an.

Tô Thắng Hoa nhìn thấy dáng vẻ lo lắng không yên của ông nội Tô thì cất tiếng an ủi.

Ngoài tự an ủi mình ra thì ông cụ có còn cách nào khác nữa đâu.

"Không cần đâu. Đã sống riêng rồi, các con cũng cho lương thực rồi, tự cha cũng có thể nấu cơm, vẫn chưa già đến mức không thể động dậy được." Ông nội Tô vẫn luôn phân biệt rõ ràng.

Chương 166: Chương 166

"Đúng, xảy ra chuyện rồi. Quà mà con tặng cha kia kìa, các đồng chí công an không trả cha gì cả. Con gái, con nói xem, cha có thể đến đòi về không?"

Tính tình của Tô Thắng Hoa hiếu thảo, ông cụ hiểu rõ, thế nhưng trong nhà thằng cả không chỉ có mỗi một mình ông ta, vì tránh xảy ra những mâu thuẫn không đáng có, ông cụ vẫn nên tự mình nấu cơm thì hơn.

Vài phút sau, Tô Trà nhìn thấy cha mẹ mình cùng đứng ngoài cửa, cô tưởng rằng lại xảy ra chuyện gì nữa, trái tim cũng sắp bay ra ngoài đến nơi.

Trong lòng ông nội Tô và Tô Thắng Hoa vẫn luôn lo lắng chuyện của Tô Thắng Dân. Cũng không biết chuyện này giải quyết đến đâu rồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Ôi, sao lại không lấy lại được. Đó là quà con tặng cha cơ mà, món quà đó tốt như thế, sao lại không lấy về được?" Tô Thắng Dân có chút mất mát, vẻ mặt ông hiện rõ sự rầu rĩ không vui.

Thế nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng Tô Trà và Vương Tú Mi trò chuyện sôi nổi như thế, Tô Thắng Lợi cảm thấy có thể chú ta đã nghĩ nhiều rồi.

Hơn nữa tuổi ông cụ cũng lớn rồi, lần này mấy người Thắng Lợi đi qua đó, ông cụ cũng chỉ có thể ở nhà chờ tin thôi.

Thôn Thanh Sơn, nhà họ Tô.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 166: Chương 166