Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 163: Chương 163

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 163: Chương 163


Kim Long nghe Lý Mậu Lâm nói như s.ú.n.g liên thanh, cái gì mà xử phạt thế nào ở điều bao nhiêu, căn bản anh ta nghe không hiểu tí nào cả.

Thế nhưng những chuyện xảy ra sau đó, đã khiến suy nghĩ của Lý Mậu Lâm phải thay đổi.

Kim Long vừa nghe thấy ba chữ "luật sư Lý", thì bỗng không hiểu có chuyện gì xảy ra.

Thế nhưng sau khi Tô Trà nghe thấy tiêu chuẩn thu phí của ông ta, cô cũng không hề giật mình.

Tô Trà lễ phép giơ tay gõ cửa.

Đây tuyệt đối không phải một cô nhóc ngốc nghếch không hiểu sự đời.

Chương 163: Chương 163

"Căn cứ quy định pháp luật của quốc gia chúng ta, việc dùng bạo lực để ép buộc, hoặc là lấ phương pháp khác để cướp bóc tài vật công hoặc tư của người khác, sẽ bị phạt từ ba năm tù đến mười năm tù có thời hạn, ngoài ra còn phải bồi thường tiền."

Trên giường bệnh, Kim Long đang nằm ngả nằm nghiêng một cách chán chường, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy hai người lạ mặt, trong mắt anh ta hiện rõ sự kinh ngạc.

"Ha ha, muốn cứu Tô Thắng Dân ra ngoài chứ gì? Cũng không phải không được, cô cứ trả cho tôi chút phí tổn thương tinh thần, tôi đã nằm viện từ hôm đó đến hôm nay, kiểu gì cũng phải tốn hết mấy trăm đồng ấy chứ nhỉ? Tôi cũng không cần nhiều đâu, chỉ cần năm trăm đồng thôi. Hơn nữa, các người còn phải thả cả anh em của tôi ra ngoài." Kim Long thể hiện công phu sư tử ngoạm.

Hơn nữa, cô còn khiến cho Lý Mậu Lâm phải giật mình ngược lại nữa ấy chứ. Cô vậy mà móc một sấp tiền ra rồi hỏi ông ta: "Ngần này đủ chưa?"

Sau đó, y tá nhìn thấy cô gái nhỏ và người đàn ông phía sau cô, cùng xoay người đi về phía tòa số một bên kia. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cho nên, Tô Thắng Dân nếu muốn ra khỏi tù thì cũng được thôi, trả tiền!

"Tôi là Tô Trà, con gái của Tô Thắng Dân..."

Lý Mậu Lâm tiến lên phía trước hai bước, đứng bên cạnh giường bệnh của Kim Long, sau đó lễ phép nở nụ cười rồi mới nói:

Nói thật thì, tiền lương một tháng của Lý Mậu Lâm cao nhất cũng chỉ được một hai trăm đồng thôi, chính vì thế khi nhìn thấy một cô gái mới mười mấy tuổi đã lấy ra một số tiền lớn như thế, ông ta quả thật bị kinh sợ.

"Ngoài ra, theo quy định tại các Điều 209, Điều 263, Điều 289, Điều 234, Điều 232 trong bộ luật của nước ta, việc hủy hoại hoặc cướp bóc tài vật công hoặc tư, ngoài việc bị phán phải hoàn trả số hàng đó, thì kẻ cầm đầu sẽ còn bị xử phạt theo quy định tại Điều 263 của bộ luật."

nụ cười của cô gái nhỏ, mà không nhịn được có chút đỏ mặt, chị ta khẽ đáp. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trong lòng anh ta có chút luống cuống. Anh ta có cảm giác, luật sư này vô cùng lợi hại là sao nhỉ?

Ngoài ra, yêu cầu cuối cùng của cô là, khiến cho đám lưu manh côn đồ kia phải vào tù, còn về thời gian dài ngắn thế nào, thì cứ căn cứ vào luật pháp đi.

Dù sao chuyện cướp bóc kia, có c.h.ế.t anh ta cũng không thừa nhận. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tầng ba, phòng bệnh 308.

"Các người là ai?" Kim Long cất tiếng hỏi.

"Anh Kim, căn cứ theo tình huống mà đương sự của tôi đã tìm hiểu ở đồn công an, là anh nảy sinh ý đồ cướp bóc, hơn nữa là người bên phía anh ra tay trước, đồng chí Tô Thắng Dân là phòng vệ chính đáng. Huống hồ, trên người anh không có bất cứ vết thương nào cả, càng không có giấy chứng thương mà bệnh viện cung cấp."

"Ai đó, vào đi." Trong phòng bệnh truyền đến âm thanh cà lơ phất phơ của một người đàn ông.

"Luật sư Lý, tội uy h.i.ế.p và đe dọa..." Tô Trà đứng bên cạnh thản nhiên cất tiếng.

Tại một tiếng trước, cô gái nhỏ tên Tô Trà này đã cố gắng liên hệ với văn phòng luật sư của ông ta, sau đó mời ông ta giúp đỡ xử lý một vụ kiện.

Kim Long bị Tô Trà nhìn chằm chằm đến độ sống lưng lạnh toát. Anh ta phô trương thanh thế quát: "Cô nhìn chằm chằm tôi làm gì? Cô có ngeh thấy lời tôi nói không hả, nếu muốn cứu Tô Thắng Dân ra thì đưa tiền đây."

"Tôi không quan tâm ông có phải luật sư đại diện hay không, Tô Thắng Dân khiến tôi bị thương, cho dù là ai đến cũng chẳng có tác dụng gì đâu."

Ban đầu khi Lý Mậu Lâm nhìn thấy cô gái Tô Trà này vẫn còn nhỏ tuổi như thế thì không thèm để trong lòng, hơn nữa ông ta còn nói cho cô biết tiêu chuẩn thu phí của ông ta.

Cô dẫn cả luật sư đến đây, là có ý gì?

.

Nhận tiền của người ta rồi thì phải làm việc cho người ta. Chính vì thế, Lý Mậu Lâm đành đi theo Tô Trà đến bệnh viện. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"À?" Tô Trà cười lạnh một tiếng, cô lùi về phía sau từng bước, lười không muốn nói chuyện với Kim Long kia nữa. Cô lùi về bên cạnh Lý Mậu Lâm rồi mới cất tiếng: "Luật sư Lý, phiền ông rồi."

Tô Trà nhìn Kim Long đang nằm trên giường bệnh bày ra vẻ mặt kiêu ngạo, thì mặt không chút đổi sắc, tầm mắt sắc bén của cô vẫn luôn dừng lại trên người anh ta.

"Ông đừng hòng dùng luật pháp dọa sợ tôi, tôi còn lâu mới sợ."

"Dựa theo luật pháp của quốc gia chúng ta..." Lần này, lời của Lý Mậu Lâm vẫn còn chưa nói xong thì đã bị Kim Long cắt ngang.

Làm gì có cô nhóc ngốc nghếch nào có thể đọc luật thuộc không lệch một điều nào, phân tích rõ ràng vụ án, hơn nữa còn nhấn mạnh những manh mối quan trọng.

Kim Long vừa nghe thấy tên của Tô Thắng Dân thì "ồ" lên một tiếng, sau đó tầm mắt của anh ta đánh giá cô gái trước mặt mình, cười nham nhở: "Là cô à?"

Lúc ấy, suy nghĩ đầu tiên của Lý Mậu Lâm chính là: đứa con gái ngốc nhà ai đây?

Hành động vô cùng trực tiếp và thô bạo. Mà sấp tiền kia, ít nhất cũng phải có hơn một trăm đồng.

"Xin chào, tôi là luật sư đại diện của đồng chí Tô Trà, được thân chủ tôi ủy thác đến xử lý vụ án của Tô Thắng Dân, tôi tên là Lý Mậu Lâm."

Từ nãy đến giờ, Lý Mậu Lâm vẫn luôn im lặng đi theo phía sau Tô Trà. Tầm mắt của ông ta chưa từng rời khỏi người của cô gái trước mặt.

Ở thời đại này, giá thuê một luật sư không hề thấp chút nào. Mà dân chúng bình thường cũng không ai có suy nghĩ sẽ thuê luật sư hầu tòa cả.

Tô Trà giơ tay lên đẩy cửa đi vào, Lý Mậu Lâm cũng đi vào theo.

Thế nhưng chuyện Tô Thắng Dân giật điện anh ta, khiến anh ta hôn mê bị đưa đến bệnh viện, có rất nhiều người chứng kiến. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Theo luật thì, cướp giật được coi là hành vi vi phạm pháp luật, nếu giá trị của đồ vật bị cướp quá lớn, thì sẽ phải phạt tù.

"Ông đừng, ông đừng có dọa tôi, tôi còn lâu mới sợ. Cùng lắm thì tôi đây vào tù ở vài năm, chờ vài năm nữa ông đây được thả ra thì các người cứ đợi đó cho tôi. Tôi không cha không mẹ, chỉ có mỗi một cái mạng này thôi." Khi Kim Long hoảng hốt thì không kiềm chế được nói ra những lời uy h.i.ế.p mà anh ta thường dùng.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 163: Chương 163