Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 161: Chương 161

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 161: Chương 161


Cốc Ích cười cười, giơ tay lên cầm lấy tài liệu kia. Không gian trong văn phòng yên tĩnh đến độ chỉ có tiếng mở tập tài liệu của Cốc Ích, một lát sau, Cốc Ích lấy tư liệu bên trong ra.

"Giáo sư Cốc, là em đây ạ." Ngoài cửa vang lên một âm thanh từ tính.

"Ông làm gì thế? Mắt mờ à?" Chương Hạc Chi nhìn thấy động tác dụi mắt của Cốc Ích thì không nhịn được mà châm chọc một câu. Ông ta duỗi tay ra, giành lấy tệp tài liệu trong tay Cốc Ích.

"Khương Triều Dương, cậu điều tra ra chưa?" Cốc Ích cất tiếng hỏi.

Tuy rằng trong tài liệu không nói rõ quá trình thiết kế và chế tác cây bút này, thế nhưng tài liệu đã cho thấy, đây chính là tác phẩm mà Tô Trà thiết kế và hoàn thiện độc lập.

"Ông cứ xem đi." Chương Hạc Chi bình tĩnh đáp.

"Ông xem đi, món đồ nhỏ này, vô cùng thú vị."

Thế nhưng, bảo vật tốt lại rất dễ bị nhiều người thèm muốn. Hơn nữa, bảo vật này lại còn bị Chương Hạc Chi biết rõ nữa chứ, khó tránh khỏi Chương Hạc Chi sẽ không ra tay cướp lấy.

Phần tài liệu này khiến bọn họ chấn động, không, phải nói là kinh ngạc và vui mừng.

Trên trang thứ nhất của tài liệu viết: Tô Trà, nữ, mười sáu tuổi.

"Ông đã tra được ai thiết kế món đồ này chưa?" Đây chính là nhân tài đó.

Ông ta khẽ cụp mắt, nhìn về phía tài liệu trong tay. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Tôi xem trước nhé?" Cốc Ích khẽ nhướng mày, liếc mắt nhìn về phía Chương Hạc Chi hỏi.

Cốc Ích chỉ chỉ vào chiếc "bút máy" đang được đặt trên bàn làm việc của ông ta, rồi tiếp tục cất tiếng nói: "Cấp dưới của tôi vừa thu được đó. Thứ này tôi đã xem qua rồi, không phải thứ mà chúng ta sản xuất ra, bên trong có một dòng điện nhất định, khi ấn chốt mở thì dòng điện bên trong đủ để khiến cho một người đàn ông trưởng thành hôn mê. Nào nào nào, ông đừng có lề mề nữa, nhanh đến xem thứ đồ mới mẻ này đi."

"Chuyện này cho dù ông không nói tôi cũng sẽ gọi điện thoại dặn dò. Một hạt giống tốt như thế, phải che chở cẩn thận mới được." Cốc Ích ưỡn n.g.ự.c đáp một câu, sau đó lườm Chương Hạc Chi một cái.

Trong văn phòng bấy giờ chỉ còn lại hai người là Cốc Ích và Chương Hạc Chi.

Nghĩ lại mà xem, nếu một người mà mang d.a.o ra ngoài, vậy chắc chắn sẽ khiến cho tất cả mọi người chú ý đến. Thế nhưng mang một thứ giống như bút máy thế này thì lại là chuyện khác.

Ông ta, ông ta, ông ta, ông ta hoa mắt đúng không? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Vừa đọc trang thứ nhất, tầm mắt của Cốc Ích đã không kiềm chế được mà trợn tròn lên.

Tuy cũng ngạc nhiên, thế nhưng so với Cốc Ích, thì Chương Hạc Chi bình tĩnh hơn nhiều. Ông ta tiếp tục đọc những thông tin phía sau.

Thoạt nhìn bề ngoài thì nó giống hệt như một chiếc bút máy thông thường, thế nhưng bên cạnh nó lại có một chốt mở, được thiết kế khá tinh thế, tiện mang theo bên người, không dễ thu hút sự chú ý.

"Cô nhóc này, tôi đã nhìn trúng rồi, ông đừng có tranh giành với tôi đấy nhé." Cốc Ích đã nghĩ xong rồi, chờ sau khi cô nhóc kia học xong, ông ta sẽ kéo cô về dưới trướng mình.

"Ừ, tôi thấy thứ này cũng không phải là đồ mà chúng ta đã thiết kế ra." Chương Chỉ Hạc vừa nói vừa mở công tắc bên cạnh cây "bút máy", sau đó trong không khí lập tức vang lên âm thanh dòng điện "tách, tách", Chương Chỉ Hạc đột nhiên cảm thấy có hứng thú với người phát minh ra thứ đồ chơi này.

Tầm mắt của hai người không hẹn mà cùng nhìn về tệp tài liệu được đặt trên bàn công tác kia.

"Chuyện này, ông bảo người của ông giải quyết đi, cha của cô nhóc này cũng là phòng vệ chính đáng mà thôi. Ngoài ra, ông nhớ dặn dò cho kĩ, có vài người khốn nạn, không nên thả ra ngoài, tránh làm tai họa của xã hội." Chương Hạc Chi nhớ lại trong tài liệu có một đoạn nhắc đến vụ án kia của cha Tô Trà, thì bèn nói với Cốc Ích.

Chậc, đây đúng là thần khí đánh lén hoặc phòng thân rồi.

Chương Hạc Chi thấy hành động đó của Cốc Ích thì cảm thấy có chút bất đắc dĩ. Ông ta giơ tay lên day day ấn đường, thế nhưng vẫn cất bước đi qua. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

.

Ngya khi hai người trong văn phòng đang nói chuyện, cửa phòng làm việc lại bị người khác gõ vang.

"Ôi chao, lão Chương. Nào nào nào, tôi cho ông xem thứ này." Chủ nhân của văn phòng - Cốc Ích giống như đang dỗ dành trẻ con, ông ta vẫy vẫy tay ý bảo người vừa vào cửa đi qua phía mình.

Trong tài liệu ghi rõ những gì Tô Trà đã làm, từ chuyện cô đến Bắc Kinh tham gia trại đông, đến việc cô ở nhà trong nhà của Vương Quốc Quân, sự ra đời của cây "bút máy" thần kì này, đều được ghi lại một cách chi tiết.

"Em điều tra ra rồi ạ, tư liệu đều ở đây." Khương Triều Dương nhìn không chớp mắt, sau đó tiến lên hai bước đặt tệp tài liệu mà anh ta đang cầm trong tay lên bàn làm việc của Cốc Ích.

Khoảng vài phút sau, hoặc là hơn mười phút gì đó, Chương Hạc Chi cũng mất bình tĩnh giống hệt Cốc Ích. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Sau khi để lên đó xong, anh ta lùi về phía sau hai bước.

Một cô gái mới học lớp mười một, thế nhưng lại có thể tự mình thiết kế và hoàn thiện sản phẩm một cách độc lập.

"Ha ha ha, chắc chắn là tôi phải cho người đi tra xét rồi. Chắc một lát nữa thôi, chúng ta sẽ nhận được tin tức ngay ấy mà." Cốc Ích đáp. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Được rồi, vất vả cho cậu rồi. Vậy tôi không làm phiền cậu nữa, đội trưởng Khương cứ bận việc của mình đi thôi." Cốc Ích cười nói.

"Vâng." Khương Triều Dương đứng thẳng lưng, trả lời một câu, sau đó lập tức xoay người đi ra ngoài.

Mới mười sáu tuổi, nếu tương lai có thể bồi dưỡng một cách cẩn thận, sau đó để cô đến đơn vị của họ làm việc, chắc chắn cô sẽ là một hạt giống tốt.

Cốc Ích có chút nghi ngờ bản thân đã đọc nhầm, chính vì thế, ông ta giơ tay lên dụi dụi mắt.

Đợi đến khi Chương Hạc Chi nhìn thấy trang đầu tiên của tài liệu, vẻ mặt của ông ta cũng không kiềm chế được để lộ sự kinh ngạc.

Chương 161: Chương 161

Sau đó có một bóng dáng cao ngất từ bên ngoài tiến vào, người đàn ông mặc bộ quân trang, ngũ quan đoan chính, cả người tản ra khí chất của một người quân nhân, chính khí, nghiêm túc.

Ôi trời ơi, một cô nhóc mới mười sáu tuổi, tự học, thiết kế, chế tác. Đứa bé này đúng là thiên tài mà.

Chậc, Chương Hạc Chi còn cảm thấy, cô nhóc này còn có thiên phú hơn cả sinh viên mà ông ta đang dẫn dắt nữa kìa.

"Vào đi." Cốc Ích nói.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 161: Chương 161