Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 135: Chương 135

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 135: Chương 135


Ôi chao, đau lòng c.h.ế.t đi được.

Cánh cửa lập tức "cạch" một tiếng, mở ra.

Tô Trà thậm chí còn nghi ngờ không biết trên mặt mình có phải tự nhiên mọc hoa không, chứ không thì vì sao đang yên đang lành cả đám người đều nhìn cô làm gì?

Lúc này thời thế thay đổi rồi, lần này đến lượt bà cụ.

Trò chuyện một lát, Lục Thiền Quyên lập tức hào hứng lôi kéo Tô Trà ra ngoài. Thực sự đi ra ngoài đó. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Tôi không thích cậu." Trầm Nghiễm đối diện với tầm mắt của Tô Trà, cậu ta nhanh chóng chứng minh sự trong sạch của bản thân.

Còn vì lý do gì mà phải đi bộ á?

"Ha ha." Cận Tùng hết nhìn Trầm Nghiễm, sau đó lại nhìn đến Tô Trà, rồi bật cười thành tiếng.

Hai người bọn họ, hoàn toàn không hề có bất cứ cảm giác gì với đối phương, được chứ?

Trầm Nghiễm và Cận Tùng ngồi cạnh đang cầm cốc uống nước.

Về phần Tô Trà, cô lại càng không có suy nghĩ kia. Hơn nữa, tầm mắt của Tô Trà đảo qua Trầm Nghiễm... Chậc, cảm giác có chút ngốc nghếch.

"Đến đây, đến đây." Trong phòng truyền đến âm thanh của một người phụ nữ.

Ha ha, không phải thường này mấy bà già có cháu gái trong khu tập thể này vẫn thường hay khoe khoang đấy ư?

À, đại viện quân khu có thể để cho người khác tùy tiện lái xe vào ư?

Cháu gái nhà bà học hành giỏi giang đúng không? Có thông minh bằng Tô Trà không? Cô nhóc còn nhỏ tuổi thế này đã được tham gia trại đông Olympic toán học rồi đó.

Có đẹp bằng Tô Trà nhà tôi không?

"Cốc cốc cốc." Họ gõ cửa.

Thế nhưng hai đương sự không có suy nghĩ, không có nghĩa là người khác không có suy nghĩ.

Căn nhà của nhà họ Trầm vô cùng lớn, bên ngoài còn có một cái sân, căn nhà gồm có hai tầng, trong sân cũng trồng không ít cây cỏ, hoa hòe, thoạt nhìn vừa lịch sự lại vừa tao nhã.

Ba người tiến vào đại viện, trên đường Trầm Nghiễm còn đụng mặt không người quen, chào hỏi hết người này đến người khác.

Bởi vì điểm đến có chút xa, cho nên bọn họ gọi xe đi một đoạn đường, còn đoạn đường phía sau, họ chỉ có thể tự dựa vào sức mình mà đi bộ thôi chứ sao?

Chào hỏi rồi thì cũng được thôi, thế nhưng sao cả đám người, tầm mắt của anh cũng đổ dồn về phía cô hết thế?

Hôm sau, mới sáng sớm ba người đã thức dậy.

Lúc này những người khác trong nhà họ Trầm vẫn chưa về, trong nhà bây giờ chỉ có mỗi Lục Thiền Quyên và một thím đến giúp đỡ nấu cơm thôi.

Bà cụ tỏ vẻ, ôi, cô nhóc này chính là bạn học của Trầm Nghiễm nhà tôi, vừa ngoan ngoãn nghe lời, dáng dấp lại còn xinh đẹp nữa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tô Trà liếc Trầm Nghiễm một cái, cũng thản nhiên cất tiếng: "Tôi cũng không thích cậu."

Được rồi, cả hai bên chẳng ai có suy nghĩ gì với ai, đó tất nhiên là tốt nhất.

"Hả, họ nhìn cậu á?" Cậu ta cũng đâu có biết.

Chờ Trầm Nghiễm nói chuyện với người ta xong, Tô Trà không thể kiềm chế được nữa, cất tiếng hỏi.

Chương 135: Chương 135

Cận Tùng cũng có mặt ở đây, thế nhưng những người đó trực tiếp xem nhẹ cậu ta, chỉ nhìn chằm chằm vào cô, nhìn chằm chằm vào cô thôi đấy.

Nói thật, nhìn dáng vẻ hào hoa phong nhã, thư sinh yếu đuối của Trầm Nghiễm, thật đúng là chẳng ai ngờ cậu ta lại đi ra từ một ngôi nhà lợi hại thế này cả.

Sau đó, tất cả các bà cụ trong đại diện, cuối cùng cũng được diện kiến sức chiến đấu của Lục Thiền Quyên.

Trầm Nghiễm đưa Tô Trà và Cận Tùng ra ngoài.

Ôi trời ơi, không đời nào.

Vì thời gian vẫn còn sớm, cho nên ba người cùng nhau làm một đề toán học, mãi đến tám giờ mới bắt đầu xuất phát.

Đúng vậy, nhà của Trầm Nghiễm ở ngay bên trong đại viện. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lần đầu tiên dến thăm nhà, thì đi tay không cũng không được tốt cho lắm. Tô Trà và Cận Tùng đều là người hiểu đạo lý, cho nên hai người rẽ vào cửa hàng mua chút hoa quả, quà cáp, tổng cộng tiêu hết hơn năm đồng.

Ừm, bọn họ đang chăm chú theo dõi quá trình Tô Trà dỗ bà cụ.

Cho nên, vừa vào nhà không bao lâu, Tô Trà đã bị bà cụ túm đến bên cạnh nói chuyện.

Ôi chao, họ thực sự vô cùng bội phục cái miệng kia của Tô Trà. Đấy, nghe đi, nghe đi kìa, lời hay ý đẹp của cô không hề trùng lặp chút nào.

Tô Trà và Trầm Nghiễm đều liếc mắt nhìn nhau, sau đó họ đột nhiên phản ứng lại.

Đó là cái gì thế? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tô Trà và Cận Tùng chia đôi, mỗi người hết hơn hai đồng.

Trầm Nghiễm cam đoan cậu ta thực sự chỉ xem Tô Trà là một người bạn học, tuyệt đối không có ý tưởng về mặt đó.

Khi mở cửa, Lục Thiền Quyên nhìn ba người đứng bên ngoài thì lập tức lộ ra nụ cười.

"Ôi chao, Trầm Nghiễm, đây là bạn học của cháu à? Dáng dấp thật xinh đẹp." Lục Thiền Quyên khen một câu, sau đó lại nới: "Nào nào nào, vào nhà đi thôi."

Tất cả những người trong đại viện, khi nhìn thấy Trầm Nghiễm dẫn một cô gái xinh đẹp về, thì đều đánh giá cô xem cô có phải đối tượng của Trầm Nghiễm không.

"Trầm Nghiễm, bọn họ cứ nhìn tôi làm gì thế?"

Lục Thiền Quyên và Lương Tố đều giống nhau, đều thích những cô gái nhỏ có dáng dấp xinh đẹp.

Một người phụ nữ tầm năm mươi tuổi, mặc quân trang xuất hiện trước mắt bọn họ. Bà cụ mặt một bộ quân trang, mái tóc hoa râm được búi gọn ra sau đầu, khí chất vô cùng đặc biệt.

Cậu ta giơ tay lên ôm lấy bả vai của Trầm Nghiễm, bày ra dáng vẻ anh trai tốt cất tiếng giải thích cho hai người họ hiểu: "Ha ha, người ta đang quan sát ấy ấy, ấy ấy của hai người. Hiểu chứ?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lục Thiền Quyên lôi kéo cô gái nhỏ bên cạnh, ra sức khen, khen hết câu này đến câu khác.

Dáng dấp của cháu gái nhà bà xinh đẹp á?

.

Hai bọn họ, sao có thể được chứ?

"Bà là bà nội của Trầm Nghiễm, bà họ Lục, các cháu cứ xưng hô với bà giống Trầm Nghiễm là được rồi." Khi còn trẻ Lục Thiền Quyên là hoa khôi của đoàn văn công, khiêu vũ hay ca hát đều vô cùng lợi hại.

Từ sau khi mẹ cậu ta quen biết Tô Trà đến nói, Trầm Nghiễm cảm thấy hình như cậu ta không phải con ruột của bà ấy nữa rồi, trái lại Tô Trà mới là con ruột của bà ấy.

Ôi chao, còn cháu gái nhà bà nữa...

Trầm Nghiễm trả lời một cách cộc lốc, cậu ta cũng không phát hiện ra điều gì cả.

Được rồi, nhóm bà cụ ở đại viện tỏ vẻ, hôm nay bọn họ không có cách nào trò chuyện với Lục Thiền Quyên được nữa rồi. Hết hứng thú trò chuyện rồi.

Tô Trà có cái miệng ngọt ngào, biết dỗ dành người khác, cô dỗ dành bà cụ dến độ mặt mày hớn hở. Không đến nửa tiếng đồng hồ, bà cụ đã coi Tô Trà như cháu gái ruột rồi.

Ấy ấy?

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 135: Chương 135