Thập Niên 80: Xuyên Thành Tiểu Bảo Mẫu
Khương Ti Chử Tửu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 227: Ngoại truyện 12
Tần Tiểu Ngư đáp: “Do một sự cố ngoài ý muốn, bố con tự mình tới mà không báo trước. Mẹ yên tâm, con chắc chắn sẽ đưa bố về.”
Ông Mạnh cũng nhớ thương bà Hoàng suốt một đời.
“Con lấy anh làm thí nghiệm, còn làm anh lạc mất.”
“Được, anh sẽ không đến nữa.”
Tần Viêm cười nói: “Không có đâu, chắc là thằng bé đang đùa giỡn với em thôi, nên ăn một trận đòn.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bỗng dưng rất nhớ anh Tần Viêm, hôm nay anh đi thăm Tần Tiểu Ngư, mang quần áo và đồ ăn cho con trai.
Khương Nguyễn lo lắng không thôi, nhìn qua nhìn lại, xác nhận đây là Tần Viêm mà cô mới gặp hôm nay mới yên lòng.
Khu số 5 có những bác sĩ chữa bệnh giỏi nhất, sau khi điều trị cho cô, hỏi cô có biết Tam Hòa ở đâu không?
Khương Nguyễn nói: “Tần Tiểu Ngư, không phải con đang lấy bố con ra làm thí nghiệm đấy chứ?”
...
Cửa phòng thí nghiệm mở ra, Tần Viêm bước ra, cản lối Khương Nguyễn, cười nói, “Đến từ bao giờ vậy, Tiểu Ngư lại làm gì em nữa à?”
“Sau này, anh đừng lại gần phòng thí nghiệm của nó nữa.”
Làm gì vậy?
Khương Nguyễn có một giấc mơ vào buổi trưa, sau khi tỉnh dậy lại không nhớ rõ lắm. Nghĩ kỹ lại, chỉ cảm thấy trong mơ ấm áp, có người nói chuyện với mình, bảo mình nên về nhà.
Khương Nguyễn gọi điện cho Tần Viêm nhưng không ai nghe máy, gọi cho Tần Tiểu Ngư, con trai nói họ đang cùng nhau trò chuyện về cuộc sống và ước mơ, dự định nói chuyện suốt đêm.
Chương 227: Ngoại truyện 12
Khương Nguyễn bắt đầu tìm công cụ thuận tay để đánh con trai, đuổi theo cậu ấy chạy khắp lầu, chạy một vòng trở lại điểm xuất phát.
Khương Nguyễn vẫn không hoàn toàn yên tâm, cùng Tần Viêm đi du lịch khắp nơi trên thế giới, chặng dừng chân này đến Bảo Đảo, không ngờ lại tình cờ gặp người trong mộng của bà Hoàng mà bà đã nhớ thương suốt một đời - Mạnh Quan Sơn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Khương Nguyễn không tin, đến phòng thí nghiệm của con trai. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Con trai ra đón, “Mẹ ơi, đã bảo hôm nay bố thuộc về con mà, sao mẹ lại đến đây?”
Cô mơ màng lắc đầu, thay vào đó lại hỏi họ, “Tam Hòa là ai vậy? Tôi không biết người đó, các anh là ai, đây là nơi nào vậy?”
“Bố con đâu?” Khương Nguyễn không khoan nhượng, “Tần Tiểu Ngư, con mau gọi chồng mẹ ra đây, nếu không mẹ sẽ không để yên cho con đâu.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Có phải đó là thiên đường không? Thành chủ tự hỏi, có lẽ một ngày nào đó, họ sẽ chiến thắng được lũ quái thú, sống hòa bình với tất cả mọi loài trong tự nhiên. Ông ấy có thể không thấy được, nhưng con cháu mai sau, sẽ có một ngày đạt được.
Đội cứu hộ tìm thấy một cô gái nhỏ còn thở trong đống xác quái thú, chỉ là cô bị thương ở đầu, không nhớ gì cả, trở nên mơ màng ngốc nghếch. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tần Tiểu Ngư cảm thấy mình có lỗi, “À, ừm, bố con đã đi đến một nơi rất xa, nhưng mẹ yên tâm, bố biết đường về nhà.”
Tần Tiểu Ngư trong lòng nóng như lửa đốt, bố cậu ấy cũng không nói rõ đã đi đâu, có vẻ như đây là bí mật nhỏ giữa hai cha con.
Sau một thời gian điều trị, cô trở nên tỉnh táo hơn nhiều, không còn ngốc nghếch. Chỉ là, cô nói rằng mình không phải là người của thời tận thế, nơi cô đến chỉ có loài người, không có quái thú.
Khương Nguyễn quay đầu chỉ vào con trai, dặn dò, “Trong thời gian tới, không được tìm bố mà không có sự cho phép của mẹ.”
Thành chủ: “...” Có vẻ như tổn thương não khá nặng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.