Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 78: Chương 78

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 78: Chương 78


Lục Hương nói: “Mấy chú mấy bác, trưởng thôn của chúng tôi gọi các chú các bác kìa. Đi thôi, đi thôi.” Nói xong kéo khách hàng tiềm ẩn trước mặt chủ sạp bánh quẩy đi.

Mùi vị thanh đạm tươi thơm chui thẳng vào trong mũi.

Chương 78: Chương 78 (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Đổi tính rồi.” Nói xong cười ha ha đi theo Lục Hương.

Anh ta không nhịn được, quát tháo Lục Hương: “Con nhỏ kia, làm gì vậy. Kéo người từ sạp của tôi, có biết chút quy tắc không?”

Trưởng thôn khác chỉ đợi ông ta hỏi, ông ta hỏi vậy, có người nhanh miệng nói: “Đời này chưa từng ăn mì tươi ngon như vậy. Quá ngon, cũng…cũng chưa ăn no!”

Tổng cộng chỉ có hai con đường như vậy, ai biết Lục Hương không chọn con đường nào. Mấy trưởng thôn và đại biểu vây quanh sạp bánh quẩy, thời gian lâu như vậy vẫn chưa mua, chính là tiền trong túi không đủ dư dả.

“Chứ gì nữa, người ta là phần tử tiên tiến. Chú còn hếch mũi lên trời? Người ta tiên tiến hơn chú không biết bao nhiêu đâu.”

Lục Hương nói: “Họ chưa mua đã thành người của anh rồi. Anh là thổ phỉ à? Cưỡng mua cưỡng bán, không phải nói trong huyện đang diệt trừ cái xấu sao, loại người này còn thả ra, quả thật là làm thấp trình độ của huyện!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nguyên liệu đơn giản như vậy, nhưng lại cực kỳ ngon.

Lần này mọi người nhìn lục Hương không còn là sự tôn kính đối với phần tử tiên tiến lúc trước, còn có chút nhiệt tình khó hiểu.

Chủ sạp bánh quẩy tức tới đỏ mặt rướn cổ: “Các người đều đi hết, tôi chiên nhiều như vậy bán cho ai?” Bánh quẩy vừa phí dầu vừa phí bột, chi phí không ít.

Mọi người đều chưa ăn đủ, nhưng họ lại là đàn ông, ngại nhờ Lục Hương nấu thêm một phần, nhất thời đều nhìn sang trưởng thôn Vương.

Chỉ nửa bát nhỏ như vậy, ai cũng không nỡ ăn thoải mái. Họ chỉ ăn từng miếng nhỏ mì, ngược lại cũng là một kỳ cảnh.

Ăn tiết kiệm, nửa bát cũng hết!

Gia vị bên trong chỉ có muối, toàn dựa vào hải sản nâng vị, độ lửa nấu và thời gian bỏ muối cũng rất quan trọng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thi thoảng ăn được hải thố, sò hến các loại, càng thêm tươi ngọt, nâng vị.

Trưởng thôn Vương bọn họ đi ra, nói: “Lục Hương, tới đây, chúng ta không đứng chung chỗ với người không có tố chất như thế.”

Mấy trưởng thôn này muốn ăn lại tiếc tiền, nhìn cô ôm hai cuộn mì vắt, còn có gì không biết. Mì vắt nấu nhiều, chắc chắn hai người không ăn nổi.

Bên này gần chỗ họp, có đôi lúc họp xong họ sẽ tiện tay ở đây mua chút đặc sản về.

Bình thường đều là trưởng thôn và phần tử tiên tiến các thôn muốn liên lạc còn không được. Một bát mì này đã kéo gần khoảng cách với nhau, hời.

Lục Hương chưa từng cãi thua ai. Người có thể đấu tiếp mấy chiêu với đàn bà đanh đá nông thôn, thật sự không sợ loại người ngang ngược này.

Người nói chuyện này đã từng ăn mì trong sạp hàng bên ngoài rất nhiều lần, ngay cả quán cơm quốc doanh cũng ăn qua, nhưng thật sự không ngon bằng món mì này.

Trong sân, trưởng thôn Vương nhìn thấy Lục Hương mua hai cuộn mì vắt, không mua nước ngọt cho cô, trong lòng cũng tán thưởng cô chu đáo. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Không cần tốn tiền cũng có đồ ăn, những người khác cũng rất vui, đi tới rửa bát rửa đũa đợi.

Mì hải sản, người nhiều mì ít, mỗi người cũng chỉ được nửa bát, một nồi mì to đã cạn đáy.

Trưởng thôn khác nói: “Đó là do chú tự chiên.”

Chủ của sạp bánh quẩy này vừa mập vừa xấu, giọng nói còn rất lớn. Anh ta ở ngoài hội trường quát như vậy, cũng khiến người bên trong đi ra.

Lục Hương mua một túi, còn mua hai cái trứng gà, mua mười đôi đũa gỗ dùng một lần, một hào một bó nhỏ.

“Rất biết thấy người liền chốt đơn. Con gái mà chú cũng ức h**p? Đúng là không phải người.”

Chủ sạp ỷ mình là người trong huyện rất có cảm giác ưu việt, chưa từng tôn trọng người nông thôn, cộng thêm anh ta còn là đơn vị liên quan, trưởng thôn của những thôn này thấy anh ta đều phải khách khách khí khí. Đại khái đã ngang tàng lâu rồi, quên mất còn có thể bị chửi lại.

Lục Hương nấu một nồi nước lớn, rửa sạch hải sản nhỏ, bỏ vào trong nồi nấu. Chẳng mấy chốc mùi thơm đã bốc lên. Lục Hương đập hai cái trứng gà, sau khi đánh tan, đổ trứng vào.

Người xung quanh vội gật đầu, ánh mắt ai cũng tha thiết nhìn Lục Hương.

Lập tức cười: “Lão Vương hào phóng như vậy từ khi nào.”

Biểu hiện vô cùng rõ ràng.

Nếu đã mua đồ về, ai cũng biết làm người tốt. Trưởng thôn Vương nói: “Người chưa ăn cơm, đợi lát nữa ăn mì. Tốt xấu gì cũng lót dạ một chút.”

Lục Hương nói: “Cái này bao nhiêu tiền?”

Lục Hương hoặc nhịn hoặc không.

Trưởng thôn Lưu sợ cô nghĩ nhiều, nói: “Chúng tôi góp tiền đi mua ít mì, cô có thể vất vả làm thêm lần nữa cho chúng tôi không?”

Mùi thơm bay đầy sân, người mua bánh quẩy trước đó hối hận muốn c·h·ế·t, không ăn ké được mì, khỏi phải nói là tiếc nuối nhường nào!

Chẳng mấy chốc mì vắt đã nổi lên. Lục Hương bỏ thêm một chút muối, nấu hai phút, bắt đầu múc cho mọi người.

Lúc đói đến mức kiệt quệ, một bát mì hải sản nóng hổi, vận khí tốt còn có thể vớt được trứng kết mảng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trưởng thôn Vương phá tan ngượng ngùng trước, nói: “Sao vậy?”

Mua nhiều đồ như vậy vẫn chưa hết năm hào, Lục Hương thưởng cho mình hai hào. Nơi này cũng có b*n n**c cam, hai hào một chai, là sản phẩm của xưởng nước ngọt trong huyện, chua chua ngọt ngọt.

Vùng họ có chút truyền thống, đàn ông rất ít khi vào bếp, người tới đây, rất nhiều người ngay cả bắt bếp cũng không biết, càng đừng nói để họ nấu ăn.

Lục Hương vội khiêm tốn nói: “Có thể chỉ là mọi người đói nên mới cảm thấy ngon.”

Có trưởng thôn cũng cảm khái trưởng thôn Vương dùng ít tiền thu mua lòng người, nhưng họ không mô phỏng được.

“Đúng vậy, cũng không phải chúng tôi bắt chú chiên.’

Mấy người được Lục Hương gọi tới thấy cô chửi chủ sạp bánh quẩy này cũng cảm thấy nổi giận thay, lần lượt nói: “Sao nào, chúng tôi muốn mua thì mua, không muốn mua thì đi, ảnh hưởng gì tới chú?”

Lần đầu tiên trưởng thôn Vương thấy nhiều ông già như vậy làm ra vẻ như con gái mới lớn với ông ta, nổi hết da gà.

Anh ta nghiêng đầu nói với người khác, thật sự không tiện truy cứu, vốn dĩ ra ngoài thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện.

Ở đây có hải sản nhỏ đóng gói, bên trong có hải thố, sò khô, tôm khô, còn có cua nhỏ phơi khô, có hơn mười loại, cộng lại cũng chỉ một lạng, vừa hay một túi đủ nấu một món.

Lục Hương ôm đồ về, người ở quán bánh quẩy chiên bên đường nhìn thấy, nói bóng nói gió: “Đồ quê mùa tới từ nông thôn!”

Chủ sạp bánh quẩy lập xong kế hoạch báo thù, ở đây đợi họ cầu anh ta mua bánh quẩy.

Dùng bát bên ngoài Lục Hương cảm thấy không có gì, nhưng đũa đó đã sắp đóng mốc rồi, cũng không biết đã dùng mấy chục năm, Lục Hương vẫn nên mua mới.

Nhưng chút mì này cũng không đủ lót bụng, con sâu đói cũng bị khều ra, hận không thể ôm nồi ăn. Các trưởng thôn và đại biểu nhìn nhau, lập tức hiểu ý.

Chủ sạp sạp bánh quẩy tức điên.

Những người bên trong đó đều là khách hàng của anh ta, nếu nấu mì, anh ta còn kiếm tiền kiểu gì?

Chủ sạp bán bánh quẩy ra sức chiên, muốn để mùi thơm khiến bọn họ thèm c·h·ế·t, để họ không thể không mua.

Như vậy, ngược lại sẽ lộ chuyện họ vừa rửa nồi vừa nấu mì, lãnh đạo biết đều sẽ khen, phải có giác ngộ cao nhường nào mới có thể làm vậy.

Chủ sạp bánh quẩy ở đó tức giận, thầm nói bên trong chỉ có một túi muối, nước muối nấu mì, khó ăn, sau đó vẫn phải tới chỗ anh ta mua. Tới khi đó tăng giá lên, một cái bảy hào, thích ăn hay không thì tùy!

Cơm thịt kho của trưởng thôn Bạch bọn họ cũng không còn thơm nữa, đợi sau khi nước sôi, Lục Hương bỏ hai nắm mì vắt vào, không ngừng khuấy đảo đề phòng dính vào đáy nồi.

Lục Hương không nỡ mua, nhớ cung tiêu xã của Phó Cầm Huy có, giá trong đó mới một hào. Cô thân là gia quyến của nhân viên, có thể hưởng thụ giá ưu đãi này, dĩ nhiên không nỡ mua nước ngọt giá cao bên ngoài.

Những trưởng thôn này giáo huấn người khác là xem bản lĩnh, tới huyện đã thu liễm một chút, bây giờ nhìn thấy chủ sạp bánh quẩy này ức h**p một cô gái, cô là vì mời họ ăn cơm mới chị chửi, lập tức thống nhất chiến tuyến.

Nói xong đi vào sân! Họ đông người, nếu đều xúm ở đây cãi vã, kinh động bác gái cờ đỏ trên con phố này. Tới lúc đó dẫn cảnh sát tới sẽ rất mất mặt.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 78: Chương 78