Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 153: Chương 153

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 153: Chương 153


Lục Hương vừa nghe tới thịt dê, mắt liền sáng lên.

Hai người cùng nhau ăn đơn giản một miếng, nói tới cũng kỳ, Lục Hương bình thường khẩu vị không tốt lắm, nhưng mỗi lần Phó Cầm Huy làm bất cứ thứ gì cũng cực kỳ phù hợp khẩu vị của cô.

May mà có Lục Hương chủ động nêu ra những ý tưởng này, ông ta mới bình tĩnh lại.

Không ngờ ngày hôm sau hai người phát hiện, tuyết rơi rồi.

Lưu Bàng nói: “Nhà tôi có.” Con người anh ấy khá thích ăn uống, mỗi lần cha anh ấy ra ngoài đều sẽ mang về cho anh ấy chút đặc sản.

Cô đã thoáng chốc giải quyết họ thoát khỏi khốn cảnh.

Phó Cầm Huy: “Không được, không thể thiên vị, anh cũng muốn.”

Lục Hương nói: “Không cần, vốn dĩ cháu là cán bộ thôn.”

Lần này may nhờ có Phó Cầm Huy, nếu không một mình anh ấy chắc chắn không làm xuể.

Tuy giá dê rẻ, người bình thường cũng không mua được, Lưu Bàng còn không đồn ra, nếu không đám bạn từ nhỏ đó đều tới lấy!

Mình ăn rất nhiều cũng ngại, để lại một chút: “Mấy cái này cho anh.”

Đây hoàn toàn là hiểu lầm, sắc mặt cô càng thêm đỏ, nói: “Không phải!”

Sau khi chốt xong chuyện này, Phó Cầm Huy sợ Lục Hương đói.

Sau đó trưởng thôn ở đây một lúc rồi đi.

Lưu Bàng vẫn ngại, nói: “Có gì đâu chứ!” Sau đó phóng khoáng khen Phó Cầm Huy, nói: “May mà anh ấy đi cùng tôi, các điều khoản quy tắc văn phòng, đọc vào là đau đầu.”

Ngại để người khác nhìn thấy.

Phó Cầm Huy nói: “Được, lần sau anh dựa theo những thứ này định chế phân xưởng cấp thực phẩm riêng.”

Đối với người trong thôn mà nói, đây chỉ là một ngành phụ, kiếm thêm chút tiền. Nhưng nhiệm vụ làm ruộng tập thể cao hơn cá nhân phát triển trong thôn.

Dù sao anh ấy cũng không dùng, vừa hay tiện tay tặng đi.

Lưu Bàng không làm giá nữa, chớp mắt mong mỏi nhìn cô.

Lãnh đạo trong huyện cũng nhiều lần hỏi chuyện này. Nếu có một đối thủ cạnh tranh đánh bại họ, họ cũng không giải thích được với bên huyện.

Trước khi đi, vừa hay nhìn thấy Phó Cầm Huy, hai người hàn huyên vài câu.

Lục Hương sẽ không may đồ đâu, chuyển chủ đề này đi.

Phó Cầm Huy gật đầu.

Lục Hương: “Phải rồi, tôi muốn mua một cái nồi đồng, dùng làm lẩu dê nhúng, có thể mua được không?” Loại hàng hiếm cao cấp này vẫn phải dùng tới con đường đặc biệt để mua.

Lục Hương nói: “Đợi khi tôi làm thịt dê nướng xiên, gọi anh tới ăn!”

Lưu Bàng ngồi chơi một chút rồi đi.

Hơn nữa Lục Hương còn có một cái tủ lạnh nhỏ, ăn không hết có thể để đông.


Lục Hương đâu thể không biết ý của anh ấy, lập tức trêu anh ấy: “Vậy thì tôi không gọi anh nữa!”

Giống như trại heo, mỗi năm đều được nịnh hót. Năm nay giá heo đắt, đối phương tặng trước ít con dê bày tỏ, hi vọng lúc phân phối, phân cho họ thêm chút thịt heo.

Ăn cơm xong, Phó Cầm Huy dọn bàn, làm xong hết mới cùng Lục Hương lên giường.

Phó Cầm Huy cười cười, cũng không so đo với cô, nói: “Lưu Bàng hỏi em có lấy dê không?”

Có thể làm chút thịt dê xiên, thịt dê nhúng gì đó.

Phó Cầm Huy nói: “Được, ngày mai anh sẽ nói với cậu ta, bảo cậu ta buổi sáng mang tới cho em!” Thịt dê này còn phải đặt trước, xong rồi mới được đưa đi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trưởng thôn nói: “May cô suy nghĩ khá chu đáo.”

Vùng của họ không có dê rừng, toàn là từ bên ngoài đưa tới. Cũng rất béo, làm xong hết một con dê cũng tầm ba bốn mươi cân.

Năm đó một phương pháp đậu phụ thối nhỏ nhặt đã bán được năm trăm tệ, không phức tạp bằng cái này.

Lục Hương nói: “Vậy thì cảm ơn anh.”

Phó Cầm Huy vừa lên giường liền phát hiện bên gối có một thứ màu xanh đậm, anh dịch gối ra muốn xem thử.

Sau đó vào bếp ngay, không chỉ làm rau trộn, còn định làm chút đồ ngon khác.

Chương 153: Chương 153

Mùa đông ăn chút thịt dê hầm ngon hơn bất cứ món gì.

Phó Cầm Huy nói: “Lưu Bàng có một người bạn cho năm con dê. Ở lò mổ mổ thịt rồi, cậu ấy giữ lại hai con, còn có ba con để đó, hỏi em có lấy một con không, sáu mươi tệ!”

Trưởng thôn áp lực lớn, giọng nói cũng khàn đi.

Lục Hương có hơi mông lung hỏi: “Dê gì?”

Lần này đặc biệt tới cảm ơn, còn mang theo hai mươi tệ: “Đây là tiền thưởng thêm thôn cho cô.”

Lều rau không chỉ mang theo hi vọng tha thiết trong thôn.

Buổi tối Phó Cầm Huy về, cầm một cái nồi đồng mới toanh tới: “Đây là Lưu Bàng bảo anh mang cho em.”

Lưu Bàng chưa từng ăn kiểu vậy, nghe xong liền cười. Tuy trong lòng cực đồng ý, nhưng ngoài miệng vẫn khách sáo nói: “Thế không hay lắm.”

Phó Cầm Huy ghé tới nói: “Vậy của anh đâu?”

Lục Hương chỉ đành nói: “Trêu anh thôi, tới lúc đó chắc chắn sẽ gọi anh tới.”

Lục Hương nghe xong càng căng thẳng, trong đầu cô chưa từng nghĩ sẽ may đồ cho Phó Cầm Huy.

Đây là Lưu Bàng có quan hệ tốt với họ mới đưa.

Phó Cầm Huy nói: “Vậy là gì, cho anh xem thử.” Hai người đùa giỡn một lúc.

Hai người đúng là một đôi ân ái nhất được ông trời làm mối.

Quả thực cần làm rất nhiều thứ, nhưng Phó Cầm Huy lại tinh thần phơi phới.

Đợi khi tuyết rơi ăn lẩu dê nhúng, đã lâu không ăn như vậy rồi, rất thèm.

Sau đó lại ra ngoài mua ít tương vừng, hẹ, tương đậu cay các loại.

Nồi đồng này cũng là cha anh ấy mang về. Nhưng chưa dùng lần nào, Lưu Bàng nói: “Cái nồi đó của nhà tôi bỏ không đó cũng đáng tiếc, thế này đi, chị mời tôi ăn thịt xiên, tôi tặng nồi cho chị.”

Phó Cầm Huy bật cười: “Em thích ăn là được.”

Lục Hương nói: “Giúp em cảm ơn Lưu Bàng!”

Trưởng thôn và chủ nhiệm phụ nữ tạm biệt hai người.

Phó Cầm Huy gọi Lục Hương: “Tới ăn cơm thôi!”

Bây giờ sau khi Phó Cầm Huy đến tỉnh học, khí chất càng thêm xuất chúng, ánh nhìn thông tỏ, trông khác hẳn.

Bán sỉ thích hợp với thôn họ hơn, không cần đi sớm về khuya, cũng không chậm trễ việc làm đồng.

Trưởng thôn nhìn ra được, sự cống hiến của Lục Hương căn bản không phải thứ bất cứ ai trong thôn có thể so được.

Hành động này của cô khiến Phó Cầm Huy nghi hoặc: “Lẽ nào là may đồ cho anh?”

Lục Hương xử lý thịt dê, chọn một ít thịt nạc nhiều mỡ ít cuộn thành một cuộn thịt dê mười cân bỏ đông, còn lại cũng phân ra bỏ vào trong tủ lạnh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lục Hương ho khan một tiếng, nói: “Em không có thiên phú ở phương diện này, không may nữa.”

Trọng lượng đều không bao gồm n·ộ·i· ·t·ạ·n·g và đầu dê, chỉ có thịt dê, đùi dê, sườn dê gì đó.

Lưu Bàng biết Lục Hương giỏi nấu nướng, đặc biệt hỏi một chút.

Bây giờ không phải sắp đến Tết rồi sao, mọi người cũng sẽ tặng cho nhau một số quà.

“Được!” Lúc này Lưu Bàng mới yên tâm, quả nhiên dè dặt gì đó không phù hợp với anh ấy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Dù sao cũng là lần đầu cô may vá.

Lần này anh cũng dốc hết toàn lực.

Ngày hôm sau, quả nhiên Lưu Bàng mang thịt dê tới, đã xử lý sạch sẽ.

Nhưng khi anh nhìn Lục Hương, lại mang theo sự dịu dàng như thế.

Cái cô may có lẽ là chiếc áo trẻ em xấu nhất cả thôn.

Các lão giáo sư đã lấy ra hết giống mới nhất, dồn tất cả tinh lực cho họ, có thể nói thứ họ gánh vác quá nhiều.

Trưởng thôn nhiệt liệt tuyên dương Lục Hương: “Thứ cô nói tôi cảm thấy vô cùng tốt, sau này thôn chúng ta sẽ chuyên bán sỉ!”

Trong lúc này, trưởng thôn và chủ nhiệm phụ nữ lại tới. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lều rau củ quả trái vụ mới bắt đầu, bên trong đã đổ không biết bao nhiêu nhân lực vật lực, thế mà lại bị người khác chen bừa, cực kỳ thống khổ.

Lục Hương vừa nhìn thấy liền vui vẻ nói: “Lúc tuyết rơi nhất định phải về sớm một chút, chúng ta ăn lẩu, cũng mời cha mẹ em và mẹ anh tới.”

Chủ nhiệm phụ nữ cũng nói: “Cô nhận đi. Bây giờ đã mang thai rồi, mua chút đồ ngon ăn! Tiền này cũng không phải chúng tôi cho cô, người của ủy ban thôn đều giơ tay biểu quyết rồi.”

Trưởng thôn nói: “Cầm đi, đây là cái cô xứng đáng có!”

Phó Cầm Huy thấy Lục Hương hưng phấn, khóe miệng vểnh lên nói: “Được, anh nhất định sẽ về sớm.”

Lục Hương lập tức ấn chặt lại, nói: “Đừng nhìn!”

Lục Hương thấy anh hùng hồn như vậy, có hơi ngơ ngác.

Phó Cầm Huy nhanh tay lẹ mắt lấy gối đi, quả nhiên nhìn thấy chiếc áo màu xanh mini, Lục Hương nói: “Cái này may cho cục cưng, có hơi xấu.”

Chỉ với một chủ ý này đã lập tức vực dậy việc buôn bán trong thôn, cho cô hai mươi tệ tiền thưởng tuyệt đối xứng đáng.

Cho tiền là vì để Lục Hương biết, thôn sẽ không để cô phụ giúp không công.

Dạo này cô ăn quá thanh đạm, vừa nhắc tới thịt dê đã không ngồi yên được nữa: “Lấy!” Sáu mươi tệ bốn mươi cân thịt dê, giống như nhặt hời vậy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trước đây tư duy có điểm mù, cho tới khi Lục Hương nêu ra mới biết còn có thể làm như vậy.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 153: Chương 153