Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 14: Chương 14
Vận chuyển đều đính kèm với nguy hiểm, dĩ nhiên người khác phải kiếm chút đỉnh.
Cái anh luôn thấy đều là Lục Hương choảng nhau với người ta.
Lục Hương nói: “Sau khi kết hôn, ba trăm tệ đó mua lương thực cho nhà mẹ tôi, anh đồng ý không?” Trong thôn coi trọng sính lễ và của hồi môn, nhưng nhà Lục Hương ngay cả một bộ chăn đệm ra hình ra dáng cũng không có. Không có hồi lễ, người bình thường đều không tiếp nhận.
Phó Cầm Huy vẫn muốn từ chối, bị Lục Hương ở bên cạnh ngăn lại.
Từ nhỏ, cơ thể của Lục Hương đã gầy yếu hơn người khác, căn bản không làm đồng được, sau khi tới nhà họ Phó, bà sợ Lục Hương bị bắt nạt.
Lục Hương nói: “Xe lớn của các anh có đến thôn chúng tôi không?”
Mấy lần phanh gấp, Lục Hương vô thức ôm eo của Phó Cầm Huy, cô phản ứng lại lập tức buông tay ngay.
Mẹ Lục nói: “Vậy thì tốt. Ài, mẹ đi pha chút nước đường cho con.”
Phó Cầm Huy biết điều kiện nhà Lục Hương không tốt, nói: “Dạ thôi, con không uống.”
Lục Hương nói: “Anh có yêu cầu gì với tôi cũng có thể nói.”
Trong lòng anh vẫn có chút truyền thống, từng bái đường chính là người một nhà. Anh luôn chạy tới nhà Lục Hương, mỗi lần chị ba Phó thấy đều cười anh đàn ông con trai không phù hợp.
Lục Hương tới cổng thôn, xuống xe buýt cùng Phó Cầm Huy. Trên sống lưng anh đều bị mồ hôi thấm ướt một mảng lớn, tai cũng đỏ, đường nét trên mặt lại càng thêm kiên nghị.
Anh trai đầu trọc cười nói: “Ở đâu cũng không thái bình.” Dường như cũng không quá để tâm.
Phó Cầm Huy nói: “Được.”
Lục Hương biết cha mẹ đều là người thành thật, bây giờ bị đẩy lên đầu ngọn sóng, khỏi phải nói trong lòng dằn vặt biết bao.
“Mẹ.” Lục Hương gọi.
Mẹ Lục há miệng muốn từ chối, nhưng trong nhà thực sự cùng đường bí lối, nói: “Lương thực cha mẹ nhận, tiền này con giữ lấy.”
Chuyện đã thành, mọi người đều có thể thở phào một hơi, lúc tán gẫu, Lục Hương mới biết anh trai đầu trọc còn có công việc lái xe ở kho lương thực. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lục Hương nhìn Phó Cầm Huy bên cạnh, nói: “Mẹ, con theo anh ấy về nhà, sống đàng hoàng với nhau.”
Chỉ muốn để sự việc lắng xuống, ai ngờ còn gặp phải tên du côn Lâm Mộc.
Lục Hương thấy vậy cũng không khuyên nữa.
Mẹ Lục nhanh chóng lau nước mắt, miễn cưỡng mỉm cười: “Hương Hương về rồi.”
Mẹ Lục nhìn Phó Cầm Huy nói: “Sau này hai đứa sống hòa thuận. Nếu Lục Hương có chỗ nào không đúng, con nói với mẹ, mẹ xử lý nó, nhưng tuyệt đối đừng đánh.” Nếp sống trong thôn cường hãn, đánh vợ là chuyện như cơm bữa, mẹ Lục không yên tâm.
Phó Cầm Huy nói: “Tôi quen một người.”
Lục Hương về nhà họ Phó là lối ra tốt nhất.
Sau khi cảm ơn anh trai đầu trọc, Lục Hương theo Phó Cầm Huy về, hai người ngồi xe buýt về thôn, khi lên xe đã hết chỗ. Hai người chỉ đành đứng, nhân viên bán vé xe buýt ra sức mời người lên xe, trên xe ngày càng chen chúc, hai người dựa rất gần nhau, trên đường còn có xóc nảy, Phó Cầm Huy một tay nắm thanh ngang, một tay bảo vệ Lục Hương không bị người khác va đụng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Phó Cầm Huy dẫn Lục Hương tới nhà anh ấy ở trong huyện, anh trai đầu trọc bán lương thực cười híp mắt: “Sao các người lại tới đây?”
Anh trai đầu trọc cười ha ha, sau đó nói: “Thời này đang nghiêm trị, ai dám cướp bóc, không phải tìm c·h·ế·t sao?”
Phó Cầm Huy tỏ vẻ chính trực, mắt nhìn thẳng ra ngoài cửa sổ, chỉ là trên tai có chút màu đỏ kỳ quái.
Lần này, anh về thôn kết hôn tổng cộng xin nghỉ ba ngày, kết hôn một ngày, xảy ra chuyện một ngày, hôm nay đã là ngày thứ ba. Anh còn phải đi làm, cực kỳ hi vọng Lục Hương theo anh về.
Phó Cầm Huy nói: “Con không đánh phụ nữ.”
Lúc này mẹ Lục mới vào nhà, Lục Hương nói nhỏ: “Không cho bà ấy làm chút gì bà ấy sẽ khó chịu, anh cứ uống đi.”
Đơn vị của họ không chỉ có một mình anh ấy muốn bán lương thực, những người khác đều tìm anh ấy làm mối.
Mẹ Lục vui mừng, nhưng lại sợ hô vô hình trung khiến Lục Hương có quá nhiều áp lực. muốn nhìn ra chút manh mối từ trên mặt cô.
Mẹ Lục nói: “Con đừng khách sáo.”
Nơi họ sống đều là nhà cũ trước đây, nhà nào cũng có hầm đất, sau khi dựng nước, phần lớn đều bỏ hoang, có người về thị trấn, nhưng vẫn luôn không xử lý. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Một xu tiền làm khó anh hùng, chỗ cần dùng tiền rất nhiều. Cha mẹ Lục lại không phải người có tính dễ mở miệng với người khác, cho dù gặp phải chuyện khó xử, thông thường đều chống chọi một mình.
Lục Hương nói: “Thật đó, nghe nói trên đường còn có người chặn đường cướp bóc.”
Lục Hương ngừng một lúc, lại nói: “Phải rồi, hỏi thăm một chuyện, không có phiếu lương thực, có thể đi mua lương thực không?”
Phó Cầm Huy gật đầu, qua một lúc, mẹ Lục từ trong nhà bưng ra một bát nước đường đầy ắp, là dùng nước giếng pha, mát lạnh, uống vào trong miệng ngọt ngọt, là nước uống ngon nhất. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bà luống cuống tay chân, không biết đối diện với con rể mới thế nào.
Anh trai đầu trọc nói: “Có chứ!”
Phó Cầm Huy nói: “Vợ tôi muốn mua lương thực, tôi nghĩ anh thần thông quảng đại, có thể mua được một ít lương thực không cần phiếu.”
Họ đi tới nhà Lục Hương, lúc này phần lớn mọi người còn đang làm việc ngoài đồng, trên đường không nhìn thấy ai, ở ngoài sân nhà Lục Hương, nhìn thấy mẹ Lục đang ngồi trong sân mất hồn mất vía.
Chương 14: Chương 14
Mẹ Lục muốn nói chuyện nhưng ngại Phó Cầm Huy bên cạnh.
Lục Hương mua 25kg dầu đậu nành, 50kg gạo, 50kg bột trắng, 50kg thô lương. Tổng cộng một trăm năm mươi tệ.
Lục Hương sảng khoái trả tiền, nhưng tìm xe kéo về còn phải tốn mười tệ nữa. Cô hơi xót số tiền này, nhưng hết cách, nên lấy vẫn phải lấy, loại đồ này không thể chở quang minh chính đại.
Lục Hương hỏi giá lương thực, đắt hơn trong cửa hàng thực phẩm một chút, nhưng không cần phiếu nên cũng có thể chấp nhận.
Lục Hương đưa một trăm bốn mươi tệ trong túi mình cho mẹ Lục, nói: “Tiền này mẹ tuyệt đối đừng để ai biết. Giữ lại tiêu khi cấp bách, con với Cầm Huy mua cho mẹ chút lương thực, buổi tối tới, mẹ cứ giấu trong hầm đất, đừng để người khác nhìn thấy.”
Chợ đen trong huyện đắt hơn chỗ này nữa, người bình thường muốn mua chút lương thực không cần phiếu còn không biết mua thế nào.
Anh trai đầu trọc nói: “Dô, cậu đã kết hôn rồi, em dâu thật xinh đẹp. Chúng tôi đều buôn bán mối quen, nhưng chú Phó không phải người ngoài, chú cần bao nhiêu lương thực?”
Lục Hương nghe xong, nhíu mày lại, giống như cực kỳ không tán đồng kiểu ấn tượng cứng nhắc rằng phụ nữ nhất định phải dịu dàng, lời tới bên miệng, lại nghĩ tới Phó Cầm Huy giúp đỡ nhiều lần, bèn nuốt xuống: “Tôi sẽ cố hết sức.”
Phó Cầm Huy nói: “Thật đó.”
Lục Hương nói: “Cố gắng đi vòng đi, chỗ chúng tôi không thái bình lắm.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng mẹ chồng cô Tiêu Thái Liên là người hà khắc, cũng không biết có thể hòa hợp được không. Có tiền bên cạnh sẽ thoải mái hơn một chút.
Trả tiền xong, buổi tối họ nhận hàng ở đầu thôn là được.
Vốn dĩ mẹ anh bảo anh đưa sính lễ cho Lục Hương nên anh cũng móc tiền đưa cho cô.
Phó Cầm Huy nghĩ một lúc: “Em có thể dịu dàng một chút không?”
Lục Hương nói: “Mẹ, mẹ giữ lại đi, trong nhà cũng cần tiền.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.