Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 137: Chương 137

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 137: Chương 137


Lưu Bàng cũng đi theo, lúc họ đi, bên trong còn đang hái rất hăng say.

Chương 137: Chương 137

Công việc này đối với người nông thôn mà nói không tính là mới mẻ gì, nhưng đối với kiểu người từ nhỏ sống ở thành phố, chưa từng thấy đồng ruộng vườn cây gì như Lưu Bàng, khiến anh ấy rất hưng phấn.

Lục Hương không ngờ anh ấy muốn làm lớn như vậy, trực tiếp bỏ qua sạp nhỏ, muốn mở xưởng thực phẩm.

Mối cổ vịt này vốn là nguồn kinh doanh quan trọng nhất của nhà họ Phó.

Công hội công chức của xưởng lò xo mới sáng sớm đã đi nói chuyện với cán bộ hậu cần: “Dạo này rất nhiều người đều hỏi sao người bán rau lại đặc biệt tới xưởng gang thép bán, họ cũng muốn ăn rau.”

Thậm chí còn có người nhờ người tới mua, người thích ăn cái này rất nhiều.

Cán bộ hậu cần ghi lại yêu cầu của họ, định hôm nay sẽ tới đàm phán với người bán rau.

Các bộ phận trong xưởng phát triển vô cùng hoàn thiện, đặc biệt là bộ đảm bảo hậu cần, đâu thể để người trong xưởng mình đi ngưỡng mộ người khác.


Anh ấy là con trai của xưởng trưởng, từ nhỏ mưa dầm thấm đất, bình thường đừng thấy trông cà lơ phất phơ, nếu thật sự làm, cũng không tồi. Lục Hương nói: “Được!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tiểu Lưu nói: “Cực kỳ ngon!” Người nhà họ đều rất thích ăn cay, mua ớt xong, quay về lập tức ướp thành ớt ngâm tương, bên trong còn bỏ chút tỏi gì đó, không đợi ướp ngấm, tối đó đã bắt đầu ăn rồi.

Vừa cay vừa ngon, hôm qua không có đồ ăn gì ngon, chỉ có ớt đã ăn thêm mấy bát.

Nhưng những thứ đó đều là mặt hàng cần thiết, sao rau cũng có thể được đãi ngộ này. Cán bộ hậu cần không hiểu, nhưng mặc kệ như thế nào, xử lý chuyện trước rồi nói.

Công hội nói: “Nếu không được thì công hội bỏ tiền mua về trước, rồi bán cho mọi người. Hết cách, chuyện này không dàn xếp ổn, các công nhân không làm việc tốt được.”

Lần trước họ bán thịt kho rất sôi nổi, còn bị người của tổ kiểm tra tới hỏi.

Anh ấy là người của trại nuôi heo trong huyện, đối với mấy xưởng gia công bên dưới nắm rõ như lòng bàn tay. Thậm chí còn có một số qua lại về nghiệp vụ.

“Hoặc chúng ta hùn với cậu cũng được.”

Tiểu Lưu nói: “Cách làm không có gì mới lạ, chỉ là ớt ngon.”

Hi vọng cán bộ hậu cần tới giải quyết.

Lục Hương lập tức kinh ngạc: “Sao anh biết?”

Lưu Bàng thấy cô không trực tiếp từ chối, nói với cô: “Như thế này đi, vẫn giống như trước, chị đầu tư kỹ thuật, mỗi người một nửa. Tôi đến huyện bên cạnh hỏi thử, tốt nhất có thể đi con đường chính quy.”

Trước đây trong xưởng mua sỉ chăn bông, mua sỉ xác nhận đều là đồ tốt, họ đều làm như vậy.

Cán bộ hậu cần của xưởng lò xo nói: “Người ta muốn bày ở đâu thì bày ở đó, chuyện này không tiện nói!”

Đặc biệt là thứ mình thích, người khác cũng thích, chia sẻ niềm vui là điều không gì sánh được.

Bây giờ muốn mở xưởng tư nhân thủ tục hơi rắc rối một chút, nhưng họ đều trong thể chế, biết nên làm sao ít đi đường vòng.

Lão giáo sư chính là lão giáo sư, làm một bộ hệ thống sinh thái bốn mùa tuần hoàn. Một số rau xanh thường, không ngừng sinh trưởng để đảm bảo cung ứng.

Thịnh tình khó từ chối, Tiểu Lưu chỉ đành mở hộp dưa muối của mình ra, ớt xanh ngắt ngâm trong nước tương.

Người trong xưởng đều biết nhà Tiểu Lưu làm ớt ngâm rất ngon. Vừa nghe anh ấy nói như vậy cũng hơi thèm; “Cậu mang theo không, tôi muốn nếm thử.”

Từ lần họ làm thịt heo kho lần trước, cha của anh ấy nghe xong cũng cảm thấy nở mày nở mặt.

Tiểu Lưu hôm qua mua sáu mươi cân ớt, sáng nay đã bị đồng nghiệp bao vây: “Nghe nói công hội đi bàn chuyện mua rau, cậu từng mua, như thế nào, thật sự ngon như thế à?”

Trưởng thôn lập tức dọn ra năm mẫu ruộng tiếp tục cho lão giáo sư làm nghiên cứu sản xuất.

Bình thường họ là con cháu nhà giàu, thường xuyên bị so sánh với cha mẹ, nếu thuận lợi thì có thể kế nhiệm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đừng thấy mùa hè mọi người đều không thích ăn rau, nhưng khi mùa đông tới, không có một món rau nào, họ cực kỳ muốn ăn.

Tiểu Lưu về nhà, mẹ anh ấy liền nhìn trúng mớ ớt này. Tiểu Lưu nói đã đặt năm mươi cân ớt, không sợ quá nhiều.

Lưu Bàng nói như vậy, trong lòng Lục Hương dao động: “Đây…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lần trước làm lòng heo chỉ là đột nhiên nghĩ tới, nhưng không ngờ lại kích phát thiên phú của anh ấy.

Một người nói như vậy, người khác cũng hưởng ứng, dù sao thì là đồng nghiệp với nhau cả, Tiểu Lưu cũng không keo kiệt, nói có mang.

Để đảm bảo lúc nào cũng có hàng.

Sau đó bổ sung: “Nếu được, tôi đi xem thử bên đó có bao nhiêu hàng, sau đó đàm phán giá cả trước, rồi tính sau.”

Rau củ của thôn Đại Vũ, họ đều mua nổi.

Dù sao thì mở xưởng không phải chuyện nhỏ.

Mọi người rục rịch muốn ăn.

Bây giờ mấy cái tủ lạnh to ở trại heo đều đang trống, có thể trữ rất nhiều đồ vịt.

Đây là chuyện mới mẻ, Lưu Bàng càng nghĩ càng hưng phấn đi mấy vòng trong sân, cảm giác hưng phấn mới dần giải tỏa. Nhưng đôi mắt vẫn rất sáng: “Tôi cảm thấy chuyện này được!”

Nói thật, Lục Hương là nàng dâu sống tiêu diêu nhất trong thôn khi đã kết hôn.

Cán bộ hậu cần nói: “Nói cũng đúng, như thế này đi, tôi đi nói chuyện với họ! Bảo họ mỗi ngày đặc biệt mang một lô rau tới xưởng chúng ta, thử trước.”

“Xưởng gia công ở huyện kế bên khá lớn, nhưng số đầu thừa đuôi thẹo đó của xưởng gia công đó của họ không ai thu mua! Trước đây còn hỏi chúng tôi có lấy không.”

Nhưng để tránh hiềm nghi, họ cũng không thể bắt đầu làm từ xưởng trưởng, phải làm từng bước từ nhân viên nhỏ đi lên, cuối cùng làm xưởng trưởng.

Nhưng lại biết rõ mình không có năng lực này.

Hơn nữa ớt ngâm tương càng ngâm càng ngon. Hôm qua nhà họ đều ăn rất mãn nguyện! Nếu không phải khống chế, hôm qua đã ăn hết một nửa rồi.

Bán rau có thể bán được hơn trăm tệ, đây là điều trước kia họ nghĩ cũng không dám nghĩ.

Lục Hương nói: “Chuyện này có hơi khó xử!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tới mùa thu đông, mọi người không có cảm giác thèm ăn gì, lại bị vị cay này làm cho đầm đìa mồ hôi, lại có một cảm giác cơ thể thoải mái hơn rất nhiều. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lần trước cô lấy cổ vịt còn phải trả tiền, hơn nữa cổ vịt cay ở cung tiêu xã vốn không đủ bán, họ có một số khách hàng vừa mở cửa đã tới mua.

Khiến cho anh ấy rất không vui, chi bằng mở một xưởng thực phẩm, giống như chồng của Lục Chiêu Đệ.

Mọi người vội vã nếm thử một miếng, cũng không biết ớt này làm kiểu gì, trong thanh giòn mang theo vị the cay, cay khiến người ta cực kỳ sảng khoái.

Thời gian qua, sở dĩ Lục Hương tự do tự tại như vậy chính là vì cổ vịt.

Hôm qua họ đã bán được những một trăm hai mươi lăm tệ.

Lục Hương dọn dẹp sân xong, muốn tới lều rau củ.

Nụ cười trên mặt Lưu Bàng càng xán lạn.

Lưu Bàng hơi yên tâm.

“Tôi cũng mua một ít, sau này nhờ bác gái ướp giúp tôi nha!”

Lưu Bàng phát hiện so với làm một lãnh đạo nhỏ trong thể chế, anh ấy thích làm ăn ở bên ngoài hơn, cuộc sống không có ràng buộc thích hợp với anh ấy hơn.

Anh ấy từ nhỏ đã lăn lê bò lết với heo, đã đủ rồi.

Anh ấy lấy một cái làn, thích gì hái đó.

Hơn nữa mẹ chồng và chị em dâu đều bảo vệ cô, không chỉ Lục Hương tốt mà còn là vì bọn họ gắn liền với lợi ích chung.

Cổ vịt cùng lắm cũng chỉ bán tới trưa, vốn không có chuyện thừa lại.

Người của công hội làm công tác rất tỉ mỉ, nói: “Mua nhiều dưa leo và cà chua chút, còn có măng, ớt, cà, rau khác phối kèm theo là được.”

Bên trại heo có tủ lạnh, nhưng họ đều từ chối lấy. Bây giờ cũng không biết rốt cuộc tình hình như thế nào. Lưu Bàng nói: “Chúng ta thu mua số đầu thừa đuôi thẹo này, chị xem có được không?”

Lưu Bàng nói: “Thực ra quy mô của xưởng gia công đó rất nhỏ.”

Xưởng gang thép với xưởng lò xo gần như vậy, đều so bì với nhau.

Hơn nữa chuyện này được coi là thoát vòng trong giới phú nhị đại bọn họ.

Họ ăn một miếng, hận không thể lập tức ăn thêm một miếng cơm, người bình thường không làm ra được cái vị này.

Hôm qua bán chạy, cộng thêm còn có người đặt sáu mươi cân ớt, họ hái nhiều hơn nữa! Lão giáo sư còn trồng thêm một ít ớt con.

Lưu Bàng lập tức nói: “Nơi cung cấp cổ vịt của các chị, có phải là xưởng gia công vịt phía Thành Nam không?”

Tay nghề của Lục Hương tốt, tư duy lại khá linh hoạt, nếu có thể hợp tác làm ăn với cô thì rất vững vàng.

Tuy nói xưởng lò xo bọn họ không thể so với xưởng gang thép, nhưng cùng là công nhân trong xưởng, mỗi tháng lương không chênh lệch nhau nhiều.

Trưởng thôn chấn kinh, nếu dựa theo tốc độ này, chẳng bao lâu nữa họ có thể mua được máy kéo rồi.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 137: Chương 137