Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 112: Chương 112

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 112: Chương 112


Lưu Bàng vuốt mồ hôi trên trán, khóe miệng cười toe toét: “Hôm nay làm nhiều, mới làm xong thôi.”

Rất nhanh đã reng chuông, người từ trong xưởng dẫn đầu chạy ra, vốn tưởng là người đầu tiên mua được, kết quả vừa ra đã ngây người, hay lắm, thế mà còn có người xin nghỉ ra trước.

Xưởng trưởng hỏi: “Đang làm gì vậy?”

Lưu Chương nhíu mày, lần này anh ta mua hai mươi cân, ăn tới thiên hoang địa lão cũng đủ nữa là.

Hôm nay Lưu Bàng đã đổi một cái tráp tiền to hơn, đã sắp đựng đầy rồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lưu Bàng tỏ vẻ tiếc nuối: “Không làm nhiều nổi.”

Cũng chỉ có người của xưởng gang thép xa xỉ như vậy, ăn ngoài suốt cả ngày.

Nhìn thấy người phía sau ngày càng nhiều, đều có một loại cảm giác không nhìn thấy đích.

Bận xong, đầu đầy mồ hôi.

May mà bên Lục Hương đã sớm có chuẩn bị, cũng dạy hai người phụ việc khác trộn gỏi. Ba người cùng nhau làm, tuy hàng dài, nhưng tốc độ trộn gỏi cũng rất nhanh.

Rất nhanh gỏi là món đầu tiên bán hết, thịt kho cũng chỉ còn lại rất ít. Ngay cả chút nước sốt cuối cùng cũng bán đi. Hôm nay nhiều gấp đôi hôm qua, kết quả bán còn nhanh hơn hôm qua.

Quả nhiên, khi người của xưởng lò xò đi ra, bên này đã xếp hàng dài.

Lục Hương bày đồ xong. Lưu Chương và Từ Ái Đảng mỗi người mua mười cân gỏi, mười cân thịt kho.

Người xin nghỉ đi ra trước giống như họ đều mang theo nhiệm vụ, mua giúp tổ trưởng và tổ viên.

“Bán đồ kho!”

Lưu Chương nghe vậy nói: “Vậy ngày kia tới chỗ chúng tôi bán, mỗi người một ngày, như vậy cũng công bằng!”

Không khéo họ bán hết, tới lúc đó xưởng lò xò không có cái để mua.

Từng này đã là cực hạn rồi, nồi của họ cũng không đủ, bếp cũng không đủ.

Nhưng trước khi đi vẫn cho Lưu Chương một ánh mắt. Ông ta cũng muốn ăn, nhưng dù sao cũng là xưởng trưởng, vẫn phải cẩn trọng một chút.

Khiến Từ Ái Đảng sốt ruột, hận không thể mở cửa sau ngay tại chỗ cho họ, để người của xưởng lò xò mua trước.

Bọn họ mua một hộp cơm ăn tại chỗ, còn mua mang về một hộp. Bởi vì mua nhiều thịt kho, mua thêm chút cơm nữa, đợi buổi tối về, lấy nồi hâm nóng một chút là được, ngay cả cơm cũng không cần nấu, đỡ tốn công lại ngon.

Tất cả mọi người đều bận không ngơi tay được. Vừa hay buổi trưa xưởng trưởng của xưởng gang thép đi ra, kết quả nhìn thấy con trai mình thế mà lại phụ giúp ở đây.

Lưu Bàng thần thái sáng láng, anh ấy không chỉ là ông chủ, còn là người ăn thử. Hôm nay Lục Hương bỏ đủ gia vị hơn, anh ấy đã nếm qua, còn ngon hơn hôm qua.

Lưu Bàng và Từ Ái Đảng, Lưu Chương bọn họ vừa thu tiền vừa múc đồ kho. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lưu Chương và Từ Ái Đảng ở bên cạnh cũng phụ giúp, trong lòng cũng đang thầm tính toán, thế này cũng quá lợi hại, còn chưa tới giờ nghỉ trưa, họ đã bán được một phần năm rồi.

Lưu Chương ở bên cạnh cười nói: “Mặc kệ, ai mua được thì mua thôi!” Thấy xưởng gang thép chiếm hời, trong lòng anh ta rất vui. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trên mặt Lưu Bàng cũng tràn ngập vui vẻ, lúc anh ấy về nhà đã nói với cha mình, cha anh ấy khen anh ấy.

Hôm qua kiếm được tiền khiến anh ấy vui muốn c·h·ế·t. Hôm qua đã chỉnh lý thịt của hai cái tủ lạnh lớn làm một lược.

Người phía trước nghe vậy mua càng hăng, dựa vào đâu mua ít, đây là dựa vào thực lực xếp hàng, lần sau bọn họ ra sớm một chút không phải được rồi sao?

Người xếp hàng nhiều, người ở phía sau đều có chút lo lắng. Sợ mình không mua được, ngửi mùi thơm nồng đậm, đều bắt đầu nuốt nước bọt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Anh ấy hô như vậy, người phía sau lưu luyến rời khỏi hàng, còn dặn dò người phía trước mua ít một chút.

Từ Ái Đảng là con trai của phó xưởng trưởng xưởng lò xò, nghe vậy rất thấu hiểu, sau đó nói với Lưu Bàng: “Ngày mai tới xưởng lò xo chúng tôi bày bán một ngày đi.”

Hôm qua người của xưởng lò xo bọn họ biết muộn, chỉ có mấy người mua, nghe vậy họ đều bày tư thế chờ đợi.

Họ âm thầm hạ quyết tâm, ngày mai cũng nhất định phải bắt chước.

Lưu Chương vừa ngẩng đầu nhìn thấy cha mình, tay run bần bật suýt chút làm rớt cái giò heo kia: “Cha, sao cha lại tới đây?”

Đợi xe Lưu Bàng dừng lại mới bày tất cả đồ đạc ra.

Người phía sau không mua được, đã liên tục oán than. Họ đã ra ngoài mua rất sớm nhưng vẫn không mua được. Ngửi mùi thơm, lại quay về ăn cải trắng củ cải gì đó, không có khẩu vị gì.

Lượng gấp đôi hôm qua. Hôm nay đồ mang tới cực kỳ nhiều, mang xuống toàn bộ đồ đạc ở phía sau xe ô tô, dùng để bày gia vị và thịt.

Lưu Chương nói: “Đây là anh em của con buôn bán, con tới phụ một chút.”

Nhưng quả thật hàng xếp quá dài, kí.ch th.ích tới người của xưởng gang thép một cách mãnh liệt. Người vốn mua nửa cân thì mua một cân, người vốn mua hai cân thì mua bốn cân.

Bị tình cảm anh em làm cho cảm động.

Thấy bên này náo nhiệt như vậy, cư dân xung quanh cũng bị hấp dẫn tới, người bên cạnh không nhịn được hỏi: “Này, đây là đang bán thứ gì vậy?”

Lưu Bàng trực tiếp nói: “Hình như đồ của chúng ta không đủ bán.”

Lục Hương ở bên cạnh trộn gỏi. bên này vẫn luôn bận rộn, tay cũng chưa từng dừng lại.

Lưu Bàng cũng không rảnh nói đùa với đám anh em nữa, bắt đầu bận rộn.

Các khách hàng đang đợi ở bên cạnh vội khuyên: “Hay là sau này cứ bán thường xuyên đi!”

Từ Ái Đảng nói: “Được được được rồi, đây là tôi mua giúp người khác!”

Lưu Bàng nói: “Không có nhiều lòng heo như vậy!”

Lưu Bàng nói: “Những thứ này của tôi không cần các cậu ủng hộ, tôi có thể bán hết mà!” Anh ấy còn tưởng các anh em thuần túy là muốn giúp mình.

Lần đầu tiên họ ăn được thịt kho ngon như vậy.

Những người mua được phía trước khó khăn lắm mới mua được, đều nói không bán.

Hơn nữa ngửi thấy mùi thơm chính là mùi thơm xa lạ khiến ông ta thèm thuồng hôm qua, hôm nay có mặt tại đây, gọi tên của con trai.

Kết quả người của xưởng lò xo thành thật, không gian giảo giống xưởng gang thép, còn biết xin nghỉ phép đi ra mua trước.

Cư dân nói: “Khá lắm, anh còn rất biết chen hàng, nhiều người như vậy đều đang xếp kìa, anh muốn mua thì đi ra sau.”

Chương 112: Chương 112

Nhìn thấy tổng cộng bốn thùng thịt bây giờ chỉ còn lại một thùng rưỡi. Bên ngoài còn có nhiều người như vậy, nói: “Phía sau đừng xếp nữa, sắp hết rồi!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

May mà họ đã sớm mua hai mươi cân. Bây giờ muốn mua cũng không mua được, càng thêm chứng tỏ thứ họ mua được rất trân quý.

Hôm nay sáu người đồng thời phụ bán, đồ bán đi vô cùng nhanh.

Lần này trúng đợt vận chuyển hàng cho tỉnh thành mới có thể có nhiều như vậy. Nếu không bình thường muốn gom cũng không có.

Trong tay đều cầm đơn, mỗi phần muốn thế nào, cái gì nhiều, cái gì ít.

Nhưng hàng này cũng dài quá rồi, họ thực sự không xếp được lâu như vậy. Cũng chỉ đành thôi. Hỏi thăm được ngày mai vẫn sẽ bán, định ngày mai tới sớm chút, đỡ phải giành giật với người khác.

Công nhân trong xưởng đã nghe ngóng rồi, họ không bán được bao nhiêu ngày nữa.

Càng thêm bội phục Lục Hương, cái khác không nói, tay nghề này của người ta thật đỉnh.

Họ mua nhiều, những người xin nghỉ ra mua thịt kho cũng vây lại, mỗi người đều mua mười phần, hai mươi phần.

Từ Ái Đảng ở bên cạnh nói: “Để lại cho xưởng lò xo chúng tôi nhiều một chút.”

Thật sự giống như chủ bếp dự liệu. Tất cả mọi người đều chỉ mua cơm, căn bản không có ai mua thức ăn. Họ nấu rất ít đồ ăn, người mua không nhiều.

Nếu bây giờ không ăn, sau này muốn ăn cũng không có. Kết quả mua rất dữ.

Người dân xung quanh ngửi thấy mùi thơm này, không nhịn được nuốt nước miếng. Biết những người của xưởng gang thép này kén chọn cỡ nào, họ đều thích, có thể thấy chắc chắn thứ này ngon.

Lưu Chương và Từ Ái Đảng lần đầu tiên trải qua trường hợp này, thật sự hưng phấn, giống như đánh trận vậy.

Đồ bán rất nhanh, hôm nay làm nhiều như vậy, không ngờ vẫn không đủ bán.

Người của xưởng lò xo nghe vậy, vội vàng tìm Từ Ái Đảng cáo trạng: “Không phải là chúng tôi tới muộn, là bọn họ giành giật quá hung!”

Xưởng trưởng gật đầu, cũng không nói gì, rời đi.

Lưu Bàng đồng ý. Chuyện này cũng không thể thiên vị được.

Bảo người mua được nhiều phía trước san cho họ một chút.

Mọi người còn đề ra kiến nghị với Lưu Bàng bọn họ, bảo ngày mai họ làm nhiều hơn nữa.”

Lưu Chương và Từ Ái Đảng vội vàng ai oán: “Sao hôm nay giờ mới tới?”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 112: Chương 112