Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 11: Chương 11

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 11: Chương 11



Bác gái Lục bị mùi thuốc làm sặc, nhưng vẫn không quên mục đích của mình, nói: “Con xem con, cũng đã lớn rồi không còn nhỏ nữa, cũng không biết tìm một người phụ nữ?”

Mẹ Lục biết Lục Đại Niên đang nghĩ gì, nói: “Hôm nay tôi ngủ với Hương Nhi.”

Nói tới Lục Hương, anh ta không buồn ngủ nữa: “Còn dám ức h**p em gái Chiêu Đệ của tôi, giỏi lắm, tôi đi trị cô ta.”

Lúc Lục Đại Niên cầm gậy đi ra, Lâm Mộc hớn hở: “Chú, làm gì vậy, chúng ta sớm muộn cũng là người một nhà.”

Trong thôn có câu nói, phải biết dạy vợ, nên đánh thì đánh. Mặc kệ là người như thế nào, trị mấy lần sẽ vâng vâng dạ dạ ngay.

Cái loại con sâu làm rầu nồi canh này, không thể để anh ta được hời.

“Cha.” Lục Hương giật mình.

Tới nhà, ông đi an ủi Lục Hương và mẹ Lục bị dọa sợ trước.

Lục Hương nói: “Cha, cha vẫn nên đi ngủ đi, ngày mai còn phải ra đồng làm việc.”

Lâm Mộc phì cười, vô lại nói: “Người như tôi đi đâu tìm vợ chứ, cũng chỉ có góa phụ đó mới nguyện ý để ý tôi.”

Lúc này, Lâm Mộc đang ngủ ngon, bị giọng nói của bà ta đánh thức, mở mắt nhìn thấy là dì hai hờ này.

Hôm qua, Lâm Mộc cùng đám bạn chặn xe ô tô ở quốc lộ, vơ được không ít tiền, mấy người uống tới khi trời sáng mới giải tán.

Trước đây, anh ta căn bản không dám vọng tưởng Lục Hương, bây giờ danh tiếng của Lục Hương đã xấu, vừa hay xứng đôi với anh ta. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chai rượu trên đất đều là hãng cao cấp của cung tiêu xã, trong góc thậm chí còn có nửa hủ sữa bột, cũng không biết có tạo hóa gì.

Hôm nay bác giá Lục bọc một cái hộp thuốc trong túi, đây là quà để chồng thi văn thư huyện thành tặng, trong thôn đều hút thuốc cuộn, ai nỡ lấy loại thuốc cao cấp này. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Sau đó mở ra ngay trước mặt bà ta, thành thục móc ra một điếu, dùng diêm châm cho mình, chẳng mấy chốc đã nuốt mây nhả khói.

Mẹ Lục nói: “Đúng, ông về ngủ đi, có chuyện tôi gọi ông.”

Tuy bác gái Lục coi thường điệu bộ của Lâm mộc, nhưng liếc mắt qua, tên khốn này sống cũng rất tốt đấy chứ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lục Đại Niên tức tới tái mặt, lửa giận dâng lên nào còn quan tâm cái gì, vung gậy lên muốn quất lên người anh ta, lúc vung lên cũng có thể nghe thấy tiếng xé gió.

Lục Hương biết lời này chỉ là an ủi cô, nào có dễ mượn như thế? Phần lớn người trong thôn còn là tìm thân thích mượn, đợi phát lúa rồi trả.

Lâm Mộc suýt chút bị gậy gỗ đánh trúng, lăn lê bò lếch leo tường đi ra. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lục Đại Niên tức c·h·ế·t, còn mở cửa đuổi ra ngoài mấy mét.

Buổi tối cực kỳ dọa người.

Bên ngoài trời đã hoàn toàn tối, Lục Hương cũng lo lắng, một xu tiền đánh đổ anh hùng. Đang nghĩ cách, liền nghe bên ngoài tường rào truyền tới tiếng gõ cửa.

Câu nói đó khiến Lục Đại Niên buồn nôn đến sặc: “Ai là người một nhà với cậu?”

Bác gái Lục nói: “Haiz, con cứ khiến người ta bận lòng.”

Lục Hương biết anh ta luôn theo một số lưu manh rải đinh chặn đường cướp giật trên quốc lộ.

Lục Hương và mẹ Lục sợ phí điện, lúc ngủ liền tắt đèn, Lục Hương ở trong bóng tối có hơi mất ngủ.

Nói xong liền muốn lấy thuốc về. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lục Hương không ra ngoài cả ngày, nấu chút cháo lỏng cho gia đình, trong tới mức có thể nhìn thấy đáy bát, còn hơn một tháng mới tới lúc chia lúa, ảng gạo trong nhà đã trống rồi.

Chương 11: Chương 11

Lục Hương nghĩ hơn nửa đêm, đợi khi trời sáng, mới mơ màng ngủ thiếp đi.

Nếu không phải ông bị dở hơi, đồng ý chuyện bà nội Lục tráo dâu, sao ngay cả lưu manh cũng dám khi dễ Lục Hương.

Trên mặt bác gái Lục có hơi mất khống chế nói: “Sao con nói vậy, không cần thì thôi.”

Ông muốn nói lưu manh khốn nạn đã bị ông đuổi đi. Nhưng đối mặt với ánh mắt trong veo dưới ánh đèn của Lục Hương, không nói được lời gì, hung hăng tát cho mình một bạt tai.

Sau đó lại nói: “Mấy hôm trước Lục Hương giành hôn sự của em gái Chiêu Đệ con, ai biết nhà họ Phó cũng không phải thứ tốt gì, ngủ xong một đêm liền không nhận nữa, Lục Hương cũng khó gả đi.”

Lâm Mộc nào còn rảnh quản bà ta, lúc này tâm và thần đều bị Lục Hương câu đi rồi. Chỉ đợi buổi tối, trong lòng có mỹ nhân câu hồn, bây giờ đứng ngồi không yên, chỉ đợi trời tối.

Lâm Mộc nói rất thẳng thắn: “Đây đúng là mặt trời mọc đằng tây, dì còn nỡ cho tôi thuốc tốt, nói đi, có việc gì nhờ tôi?”

Nhưng họ căn bản đừng hòng mượn lúa từ chỗ bà nội Lục, mỗi lần một phần lúa, bà nội Lục còn sẽ quản gia đình Lục Hương thêm một phần.

Tên lưu manh Lâm Mộc này, ở trong thôn chỉ làm loại chuyện trộm gà bắt c·h·ó, chạy nhanh là chiêu thức bảo vệ mạng của anh ta, Lục Đại Niên không đuổi kịp liền quay về.

Lồng ng.ực Lục Đại Niên phập phồng lên xuống, giống như có vô số lời muốn nói, mở miệng lại không thốt lên được chữ nào: “Cha có lỗi với con.”

Thập niên 80, nếu bắt được sẽ bị nghiêm đánh, tự có người trị họ.

Nếu loại lưu manh này rêu rao bừa bãi bên ngoài, danh tiếng của Lục Hương sẽ bị ảnh hưởng!

Chỗ họ vẫn còn chế độ điểm công, nếu thức đêm không ngủ, chắc chắn ngày mai không chịu đựng nổi.

Lục Đại Niên sợ lâm Mộc lại quay lại: “Buổi tối tôi không ngủ, gác đêm ở đây.”

Sáng ngày hôm sau liền nghe bên ngoài có tiếng của đàn ông và tiếng mẹ Lục đan vào nhau. Cô muốn mở mắt ra, nhưng thực sự quá uể oải rồi.

Nhưng lại có thể cảm giác được có người vào nhà, giống như nhìn cô một lúc. Qua một lúc lâu, cảm giác bị nhìn chằm chằm đó biến mất, cô mới ngủ sâu.

Đàn ông lớn tuổi như Lâm Mộc thèm phụ nữ đến sắp điên rồi. Bây giờ có mỡ dâng miệng mèo, bèn nói: “Dì hai dì yên tâm, nếu cô ta gả tới, không phải do chúng ta quyết sao.”

Vừa thấy tên lưu manh khốn này còn muốn tiếp tục, ông nói: “Nếu cậu dám tới, tôi đánh gãy chân c·h·ó cậu.”

Nhưng bây giờ cô chỉ vừa mới thành niên, làm sao có thể để người khác tin cô đây?

Lâm Mộc nói: “Sau này con cưới Lục Hương, không phải được rồi sao.”

Năm nay Lâm Mộc đã ba mươi, bình thường dì hai anh ta nhìn thấy anh ta đều đi đường vòng, dù sao thì cũng ngủ đủ rồi, miệng cười tim không cười nói: “Sao vậy?”

Nhắc tới Lục Hương, Lâm Mộc lập tức sáng mắt lên. Trước kia, khi tiểu mỹ nhân đó đến bờ sông giặt đồ, anh ta nhìn tới ngây dại.

Lục Đại Niên vẫn chưa ngủ, lập tức cầm một cây gậy xông ra: “Ai?” Ông tức giận quát to.

Sau đó mới đi ra.

Nhưng lại bị Lâm Mộc cướp đi, mặc kệ dì hai muốn anh ta làm gì, thuốc này phải giữ.

Bác gái Lục nghe vậy, sau đó lại hời hợt nói vài câu: “Được rồi, dì còn phải về nấu cơm cho dượng con, không nói nữa.”

Lâm Mộc là cháu của bác gái Lục, anh ta vốn là người tật xấu gì cũng có. Kiếp trước Lục Hương điên chạy lung tung, Lâm Mộc liền muốn c**ng b*c cô ấy, Lục Hương chạy mãi lên núi, nhảy xuống tự vẫn.

Lục Đại Niên nghe vậy, lau nước mắt rồi mới về phòng.

Góa phụ đó cũng không ngốc, tằng tịu với anh ta vài lần, nhưng lại không muốn gả tới.

Bác gái Lục bình tĩnh lấy thuốc ra đưa cho anh ta nói: “Đây là thuốc tốt dượng của con mua, tổng cộng chỉ có hai hộp, dì cho con một hộp, con hút tiết kiệm một chút.”

Mẹ Lục nói: “Ngày mai bảo cha con đến chỗ trưởng thôn mượn bốn cân lương thực.”

Lục Hương và mẹ Lục lập tức đứng dậy, còn chưa đợi họ lên tiếng đã nghe thấy một giọng nói dung tục: “Em Lục Hương, anh nhớ em c·h·ế·t mất.”

Lục Hương vừa tức vừa sợ, hét to: “Có lưu manh.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 11: Chương 11