Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 904: Chương 904

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 904: Chương 904


Phản ứng đầu tiên của cô chính là đi xem xem hiện tại Trịnh Thư Vân đang tỉnh táo hay đang say rượu.

Diệp Ninh thở phào nhẹ nhõm, xoay người đi rót nước cho Trịnh Thư Vân.

Nhưng mà trên mặt cô ấy lại mang theo chút ý cười.

Cốc cốc cốc.

Trịnh Thư Vân hưng phấn đến mức hai mắt phát sáng, tuy rằng cô ấy đã sớm biết Diệp Ninh hát rất hay, nhưng hình như từ trước đến nay cô đều chưa bao giờ có ý định phát triển theo hướng ca sĩ.

Viện gia thuộc quân khu.

“Ai thế?”

Cô ta lập tức đi đến bên cạnh Mục Văn Hạo, nhìn tờ giấy đã viết kín chữ kia.

“Cô lại đây xem cho tôi, còn có kế hoạch gì càng tốt hơn không.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chương 904: Chương 904

Trịnh Thư Vân cũng cảm thấy không ổn, cho nên lại lập tức bổ sung: “Nếu cô thật sự không muốn đến thì không đi cũng chẳng sao.”

Lúc này mà còn có người đến gõ cửa, chắc chắn là có việc.

Mộng Kiều Nhụy hoàn toàn phối hợp với anh ta, càng nhìn lại càng kinh ngạc.

Trên giấy liệt kê ra các vật phẩm mà Mục Văn Hạo muốn chuẩn bị cho ngày mai và kế hoạch tổ chức sau khi Diệp Ninh đến vào tối ngày mai.

Thì ra người đàn ông này không phải không có tâm, chỉ là từ trước đến nay chưa từng gặp được người có thể làm anh ta chịu tốn công thôi.

Diệp Ninh không xác định lắm hỏi: “Cô đang nói chuyện gì thế?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Diệp Ninh cảm thấy cô nên nghĩ đến mới đúng, dựa theo mối quan hệ giữa Mục Văn Hạo và Lý Tử Hằng, anh ta có được băng từ ca khúc của cô cũng chẳng có gì lạ cả.

Không đợi Diệp Ninh mở miệng, Trịnh Thư Vân đã giành trước mở miệng oán trách.

“Cô nghe ca khúc của tôi rồi hả?” Diệp Ninh bắt được trọng điểm, ngày mai băng từ mới phát hành, đến cả cô cũng không có.

Mục Văn Hạo lộ ra vẻ mặt hưng phấn: “Cô thật sự cảm thấy thế sao?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trịnh Thư Vân nghĩ đến lời dặn dò của Mục Văn Hạo, cẩn thận hỏi thử: “Anh ấy nói ngày mai muốn chúc mừng cho cô, tôi đã hứa là sẽ dẫn cô qua đó, có được không?”

Đáy mắt Diệp Ninh xuất hiện một chút âm u, không phải giận vì Trịnh Thư Vân đã tự chủ trương, mà chán ghét sự lợi dụng của Mục Văn Hạo.

“Đúng vậy, tôi đến chỗ Mục Văn Hạo nghe được.”

Tiễn Trịnh Thư Vân rời đi, Mộng Kiều Nhụy lại quay về văn phòng.

Lúc Mục Văn Hạo nói những lời này thậm chí còn không thèm ngẩng đầu lên.

Trịnh Thư Vân sốt ruột vội vàng nói: “Đương nhiên là chuyện cô ca hát rồi, hơn nữa còn hợp tác với nhà xuất bản ghi âm và ghi hình ở kinh thành, ngày mai ca khúc mới đã phải phát hành rồi, cô định hù c.h.ế.t chúng tôi à?”

Diệp Ninh lập tức mở cửa ra.

Dưới ánh nhìn chăm chú đầy phấn khởi của Mục Văn Hạo, Mộng Kiều Nhụy gật đầu khẳng định.

Diệp Ninh đã ngủ lại bị tiếng gõ cửa đánh thức. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Cô thật sự không có nghĩa khí gì cả, làm ra chuyện lớn như thế mà lại không chịu nói cho tôi biết gì hết!”

“Rất tốt, Diệp Ninh chắc chắn sẽ rất thích.”

Giọng của Trịnh Thư Vân từ bên ngoài vọng vào: “Là tôi.”

Lúc này Mục Văn Hạo đang ngồi ở trước bàn làm việc nghiêm túc viết gì đó.

Giờ phút này cô ấy rất rối rắm, vừa muốn Diệp Ninh đồng ý, lại không muốn cô vì cô ấy mà làm bản thân phải nhượng bộ.

Bọn họ đều là con gái, có lẽ sẽ hiểu được tâm lý con gái hơn anh ta.

Cô nhanh chóng mặc thêm áo khoác, đi đến cửa.

Tuy rằng ở nơi này hoàn toàn không cần lo lắng đến vấn đề an toàn, nhưng mà trước khi mở cửa ra cô vẫn cứ cẩn thận dò hỏi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Dù sao thì hôm nay cô ấy vừa tan ca đã rời đi, không cần hỏi cũng biết cô ấy chắc chắn đã đến Hồng Hải.

Trịnh Thư Vân ý thức được gì đó, ấp úng gật đầu.

Cô nhìn thoáng qua đồng hồ, đã hơn mười giờ tối rồi.

Vậy mà Trịnh Thư Vân lại còn ảo tưởng rằng có thể làm Mục Văn Hạo buông bỏ Diệp Ninh, chuyện này rõ ràng là chuyện không thể nào thực hiện được.

Cũng may Trịnh Thư Vân hấp tấp tiến vào, trên người không có chút mùi rượu nào.

“Tôi đã nghe ca khúc của cô rồi, cực kỳ hay luôn. Nhất là bài hát cuối cùng kia, ai sáng tác thế? Siêu lợi hại!”

Không ngờ cô vừa mới bắt đầu đã chơi lớn như thế!

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 904: Chương 904