Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 565: Chương 565

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 565: Chương 565


“Đây là đồ mới, anh chưa từng xài lần nào hết.” Cố Phong thấy cô không cầm lấy, còn tưởng rằng cô chê.

Ánh mắt của Cố Phong hơi d.a.o động.

“Xem điện ảnh?” Diệp Ninh thật sự rất kinh ngạc.

“Anh nói gì với bọn họ thế?”

Diệp Ninh dở khóc dở cười, nhanh chóng đi qua đó.

Cố Phong nhanh chóng đến bên cạnh xích đu, nói gì đó với cha mẹ của đứa bé và đứa bé kia, sau đó bé con lập tức cười to nhảy xuống xích đu, đi theo cha mẹ rời đi.

Diệp Ninh cũng không có ý tưởng gì khác: “Vậy đi xem điện ảnh đi.”

“Tiểu Ninh, em có muốn ngồi cái đó không?”

Cố Phong lại trực tiếp đứng lên, đi về phía cái xích đu đó.

Tiếng cười của cô lên xuống theo nhịp đưa của xích đu, rơi vào trong ánh mắt và trái tim của Cố Phong. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cố Phong đứng đằng sau cô, nhẹ nhàng đẩy lưng cô.

Cố Phong lại dẫn cô đi chơi bập bênh, làm cô có thể trải nghiệm cảm giác ngây thơ hồn nhiên như một đứa trẻ.

Diệp Ninh lau sạch miệng nói: “Tôi giữ khăn tay trước, chờ giặt sạch rồi sẽ trả lại cho anh.”

Hơn nữa không biết có phải vì cô biết có Cố Phong đứng ở phía sau bảo vệ cô hay không, cho nên cô không hề cảm thấy sợ hãi chút nào.

Diệp Ninh nhìn theo tầm mắt của Cố Phong, cách đó không xa có một cái xích đu.

Diệp Ninh không ngờ anh còn sẽ úp úp mở mở, nhưng mà cô vẫn phối hợp lên lên bàn đu dây.

Chương 565: Chương 565

Diệp Ninh nắm chặt hai sợi dây bên cạnh xích đu, vui sướng chỉ huy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hai người đến một quán ăn cách công viên không xa ăn cơm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Không nói gì, em ăn no chưa?” Cố Phong thấy dáng vẻ thỏa mãn sau khi ăn no của cô, cô nén xúc động tiếp cận cô.

Người nói vô tình, người nghe lại có tâm.

Chờ Diệp Ninh từ trên xích đu đi xuống thì đã là hơn mười phút sau. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Tôi không có ý này, chỉ là không ngờ rằng anh còn có thói quen mang theo khăn tay thôi.” Diệp Ninh cầm lấy, thành thật nói.

Cô cũng không thể đi giành xích đu với con nít được đúng không?

Diệp Ninh khó hiểu nhìn anh.

Nhưng mà trên xích đu có một vài đứa bé đang chơi rồi.

“Anh nói gì thế?” Diệp Ninh nghe không rõ.

Không biết có phải bởi vì hôm nay tâm trạng của cô rất tốt hay không, Diệp Ninh ăn uống cảm thấy ngon miệng hơn rất nhiều, ăn ngon lành.

Tuy rằng trên khăn cũng không có vết bẩn gì, nhưng mà như thế mới lễ phép.

“Được rồi.” Cố Phong đồng ý, lại thò tay vào túi lấy khăn tay ra đưa cho cô.

Cố Phong đột nhiên có chút hi vọng xa vời mà nghĩ, nếu thời gian có thể vĩnh viễn dừng lại ở thời khắc này thì tốt biết bao.

“Cố Phong, anh đẩy mạnh thêm chút đi.”

Diệp Ninh chơi vô cùng vui vẻ, mới chớp mắt đã đến trưa.

Nếu hiện tại cô quay đầu lại, chắc chắn sẽ nhìn thấy gương mặt mỉm cười đầy cưng chiều của Cố Phong.

Diệp Ninh thấy anh còn sẽ mang theo khăn tay, thật sự cảm thấy rất kỳ lạ.

Cô vốn dĩ cho rằng đi ra ngoài chơi suốt một buổi sáng, ăn cơm nước xong cũng nên về nhà rồi, nhưng mà Cố Phong lại chủ động đề nghị: “Tiểu Ninh, chúng ta đi xem điện ảnh đi.”

Cố Phong chỉ cười cười nói: “Không có gì, em ngồi lên đi, anh đẩy cho em.”

“Được thôi.” Cố Phong lên tiếng, bắt đầu đẩy mạnh hơn.

Cô còn chưa từng đến rạp chiếu phim của thời đại này bao giờ.

Cô thật sự cũng có hơi tò mò.

“Lại cao thêm chút nữa đi!”

“Nếu như em không muốn đi thì đi ra phố dạo một vòng cũng được, hay là em có muốn đến chỗ nào chơi không?” Cố Phong hỏi ý kiến của cô.

Cố Phong vẫy tay với Diệp Ninh.

“Tôi có phải con nít đâu chứ.”

Xích đu mắt đầu lắc lư.

Bàn đu dây càng ngày càng cao, Diệp Ninh chỉ cảm thấy cô càng gần chân trời hơn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cố Phong không nói gì, cũng không coi như từ chối.

TBC

Cô đột nhiên nổi hứng muốn chơi đua, muốn được bay lên cao hơn.

Có lẽ sau này sẽ không còn có cơ hội như vậy nữa.

Diệp Ninh cũng không nhớ rõ lần cuối cùng cô ngồi xích đu là lúc nào, gió nhẹ phất qua gương mặt cô, cực kỳ thoải mái.

Cố Phong tự lầm bầm một mình: “Anh không có thói quen này, chỉ là cảm thấy có lẽ em sẽ cần.”

Chỉ cần là chuyện cô muốn làm là được.

Cảm giác bay lên thật sự rất tuyệt, giống như mọi phiền muộn đều bị vứt ra sau đầu.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 565: Chương 565