Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Cẩm Lí Già Phê
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 56: Chương 56
Trịnh Thư Vân không nhận được câu trả lời, trừng mắt nhìn, toàn thân đều dựa vào trong lòng n.g.ự.c của Diệp Ninh.
Vài phút sau, xe dừng lại trước cửa viện gia thuộc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tiếng động này đến cả Mục Văn Hạo đang ngồi trong văn phòng cũng nghe thấy được.
Diệp Ninh chỉ lắng nghe, đương nhiên sẽ không giải thích với một người say.
Mục Văn Hạo ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô nói: “Đi tẩy trang đi.”
Nếu cô đã có bản lĩnh như thế, đương nhiên phải lợi dụng triệt để, để cô tiếp tục viết ca khúc cho Đường Uyển Như. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Diệp Ninh, tôi với với cô nè, lúc trước tôi thật sự rất ghét cô. Không phải vì cô mập, tôi còn chưa nông cạn đến mức đó đâu. Bọn họ đều nói cô nhờ quan hệ mới đi vào đoàn văn công, tôi khinh thường loại người này nhất!”
Mục Văn Hạo cười nói: “Có nhiều người xem em như thế mà còn chưa đủ sao?”
Anh ta đứng dậy, đi ra ngoài.
“Nhưng mà sau đó cô lại dùng thực lực để chứng minh bản thân, hơn nữa cô cũng không giống như trong lời đồn. Cô cũng khá tốt đó, nhưng mà tôi vẫn muốn khuyên cô một câu, sau này cô nên chăm chút cho hình tượng cá nhân một chút đi. Cô như thế này, thật sự không đẹp chút nào...”
Tiếng ca của Đường Uyển Như đã đến gần cuối, toàn bộ phòng ca múa đều trở thành một biển cuồng hoan.
Gió nhẹ thổi đến, đầu óc cũng có chút mê mang mơ màng, bước chân đạp trên mặt đất cũng cảm thấy mềm như bông.
Đường Uyển Như hình như đã quá quen với chuyện này, thậm chí không thèm liếc nhìn cái nào, cô ấy giống như một con chim công cao ngạo, cúi chào cảm ơn rồi rời khỏi sân khấu.
Đường Uyển Như biết Mục Văn Hạo không thích cô ấy trang điểm đậm, ngoan ngoãn đi vào hậu trường tẩy trang.
Chờ đến khi người của dàn nhạc ra khỏi phòng ca múa thì đã là đêm hôm khuya khoắt.
“Đi đến việc gia thuộc quân khu.”
Lúc này, Diệp Ninh đang ngồi trong phòng bao đột nhiên dâng lên dự cảm chẳng lành, cứ có cảm giác sẽ có chuyện không hay gì đó xảy ra.
“Văn Hạo, anh cũng đến nghe em hát sao?”
Nhưng mà không đợi cô suy nghĩ nhiều hơn, đã bị Trịnh Thư Vân kéo đi uống rượu.
Dưới sân khấu có người gân cổ lên hò hét.
Đường Uyển Như nhìn thấy Mục Văn Hạo, vẻ lạnh nhạt kiêu căng trên mặt biến mất sạch sẽ, ước gì có thể trực tiếp nhào vào trong lòng n.g.ự.c anh.
Trịnh Thư Vân bắt đầu mở máy hát, lải nhải nói không ngừng.
Mà Trịnh Thư Vân cũng đã nằm trong lòng n.g.ự.c của Diệp Ninh ngủ rồi.
Chuông cảnh báo trong lòng Diệp Ninh reo vang, lý trí còn coi như tỉnh táo báo cho cô biết, rượu vang đỏ đã bắt đầu phát huy tác dụng chậm rồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ngày hôm nay thật sự là một ngày rất dài, hiện tại cô chỉ muốn nhanh chóng về nhà ngủ một giấc.
Hiện tại những gì Trịnh Thư Vân nói ra tuyệt đối đều là người trong lòng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Diệp Ninh dở khóc dở cười.
Mục Văn Hạo quay đầu nói với vệ sĩ đứng bên cạnh nói: “Ngày mai đi liên lạc với Diệp Ninh, bảo cô ta lại đây gặp tôi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tài xế nhìn xuyên qua kính chiếu hậu, nhìn thấy Trịnh Thư Vân như thế, thật sự không biết có nên nhắc nhở cô chủ nhà mình một chút không.
Chương 56: Chương 56
Trịnh Thư Vân đi đến bên cạnh Diệp Ninh, chủ động nói: “Diệp Ninh, lát nữa cô ngồi xe của tôi về đi, không cho phép từ chối!”
“Đương nhiên là không có việc gì, tôi còn uống được thêm hai chai đó.”
TBC
Tất cả mọi người đều uống rất nhiều, trong đó có vài người thậm chí còn không tự đi đường được, Từ Minh Vũ đang sắp xếp đưa mấy người bọn họ về.
Trịnh Thư Vân nói địa chỉ, xe khởi động.
“Cô có còn ổn không đó?” Diệp Ninh nhìn gương mặt ửng hồng của cô ấy, biết men say càng về sau sẽ càng nghiêm trọng.
Mục Văn Hạo đứng ở cửa sân khấu nhìn thấy bầu không khí trong đại sảnh, trong đầu hiện lên một câu nói Diệp Ninh từng nói vào bốn ngày trước.
Buổi biểu diễn đêm nay thành công như thế, cô cũng có một phần công lao.”
Ca khúc của cô có thể làm cho việc làm ăn của phòng ca múa càng đắt khách hơn, hiện tại trông có vẻ thật sự thực hiện được rồi.
“Được, tôi nghe lời.” Diệp Ninh đành phải nói theo cô ấy.
Đường Uyển Như dựa vào người anh ta, giống như đang làm nũng nói: “Em không thèm để ý đến bọn họ.”
Trịnh Thư Vân nói câu này xong, Diệp Ninh đã có thể xác định cô ấy thật sự uống say rồi.
“Đường Uyển Như, anh yêu em!”
“Đúng đó Diệp Ninh, trời tối lắm rồi, để Trịnh Thư Vân đưa cô về đi.” Từ Minh Vũ cũng phụ họa.
Trịnh Thư Vân ăn nói cũng không còn lưu loát lắm, cũng may đầu óc còn coi như tỉnh táo.
Diệp Ninh cẩn thận rút tay ra, để cô ấy nằm xuống ghế sau, cảm ơn tài xế xong rồi xuống xe.
“Tôi nói thế cũng chỉ là vì muốn tốt cho cô, vì muốn tốt cho dàn nhạc của chúng ta, cô phải nghe lời tôi.”
Xe hơi ngừng ở ven đường chậm rãi chạy đến chỗ cách hai người không xa, tài xế xuống xe mở cửa ra, Trịnh Thư Vân kéo tay Diệp Ninh cùng nhau lên xe.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.