Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 505: Chương 505

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 505: Chương 505


Anh nhớ rõ hình như trong nhà còn có một ít gia vị dùng để hầm canh, xuống bếp ở dưới lầu một tìm không được, lập tức quay về trong phòng tìm kiếm.

Cố Phong miễn cưỡng duy trì vẻ mặt bình tĩnh: “Không cần gấp.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cố Phong cũng chỉ ngẩn ngơ phụ họa đề tài này.

Cố Phong hơi sửng sốt, không đợi anh nhìn thấy rõ vẻ mặt của Lôi Vĩnh Minh, Lôi Vĩnh Minh cũng đã đi ra ngoài rồi.”

Trước kia anh và Diệp Ninh đã từng bàn về chuyện hôn nhân của bọn họ, lúc đó hai người đã thống nhất ý kiến, đôi bên đều tự ai nấy lo, sống tốt cuộc sống của mình. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Anh mở túi ra ngủi thử, bên trong tỏa ra mùi dược liệu thoang thoảng.

“Ừm, khá tốt.” Cố Phong có lệ nói.

“Các cậu cũng đã kết hôn gần một năm rồi, bình thường thì cũng nên có con rồi chứ.” Lôi Vĩnh Minh nói một cách đương nhiên: “Nhưng mà chúng ta là người tham gia quân ngũ, ở chung với vợ rất ít mà xa cách thì nhiều, một năm cũng chẳng ở được với nhau được bao lâu. Hiện tại cậu tranh thủ lúc trong doanh không quá bận rộn, hai cậu cũng cố gắng lên xíu.”

“Nếu cậu thật sự thích thì phải quan tâm đến người ta cho nhiều vào, đừng chờ mất đi rồi lại hối hận.”

Chuyện này thì Lôi Vĩnh Minh lại rất đồng ý: “Thật ra ý kiến của tôi là hai cậu đang thiếu một đứa con, chờ có con rồi sẽ không suy nghĩ nhiều như thế. Cho nên chừng nào thì hai người định có con đây?”

Cố Phong nỉ non câu nói này, như suy tư gì đó.

Cố Phong vốn dĩ đang sắp xếp lại hồ sơ, xấu hổ muốn c·h·ế·t.

TBC (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Buổi trưa, bởi vì Cố Phong có chuyện nên không đến nhà ăn, Lôi Vĩnh Minh cố ý mua cơm về cho anh.

Chương 505: Chương 505

“Vậy cậu đã xác định mình thích em dâu chưa?” Lôi Vĩnh Minh cố tình cái hay không nói, lại nói cái dở.

“Đừng chờ mất đi rồi lại hối hận sao...” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lôi Vĩnh Minh tiện tay đặt hộp cơm lên bàn, sau đó nghiêm túc chờ Cố Phong trả lời. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cố Phong đau đầu, vô cùng hối hận, anh không nên nói với anh ta mấy lời này.

“Phó doanh trưởng Lôi, thật ra tôi cảm thấy anh càng thích hợp làm chỉ đạo viên hoặc là chính ủy hơn.”

Lôi Vĩnh Minh nói đúng, nếu đã xác định anh có hảo cảm với Diệp Ninh, như vậy càng phải đối xử với người ta tốt hơn mới được.

“Tôi cũng chỉ tùy tiện nói thế mà thôi, chúng tôi đã kết hôn lâu như thế rồi, cứ sống hòa thuận là được.”

Nhưng mà tình huống hiện tại đã khác, một năm nay bọn họ đã trải qua một vài chuyện, đôi bên cũng hiểu biết và tin tưởng nhất định về nhau, không phải không thể tiếp tục phát triển thêm nữa.

Anh nhớ rõ trước khi Diệp Ninh bắt đầu giảm cân thì cô thích uống canh gà nhất.

Cố Phong cũng không quá xác định có đúng hay không, dứt khoát xách đồ xuống phòng bếp, nhờ mấy người Lý Kim Phương đang nấu cơm trong phòng bếp kiểm tra giúp.

Tuy rằng Cố Phong còn chưa thể xác định rốt cuộc anh thích Diệp Ninh đến cỡ nào, nhưng anh lại không phải loại người ướt át bẩn thỉu, nếu đã quyết định thì lập tức triển khai hành động ngay.

Cố Phong thật sự không biết phải tiếp tục như thế nào, trực tiếp ăn cơm, vừa lúc có thể lấp kín miệng của mình.

Không biết có phải ảo giác của anh hay không, nhưng anh lại cảm thấy khi Lôi Vĩnh Minh nói ra những lời này, lập tức có chút áp lực.

“Doanh trưởng, mấy ngày nay cậu và em dâu phát triển như thế nào rồi?”

Lần này Lôi Vĩnh Minh biết điều không ở lại nữa, nhưng mà chờ anh ta đi ra đến cửa rồi, cuối cùng vẫn bổ sung thêm một câu với Cố Phong.

Chiều tối, Cố Phong cố ý mua một con gà mái già về, định nấu canh.

Sau đó mở ngăn tủ chứa mấy đồ linh tinh ra, anh thật sự tìm được một túi đủ thứ đồ linh tinh giống như dược liệu nấu canh.

Nhưng mà trước đó Chu Thế Thành cũng nói những lời tương tự, những lời này có quá nhiều người nói, cho dù anh không để ý đến thì cũng nghe lọt được.

Lôi Vĩnh Minh cũng gật đầu đồng ý: “Có đôi khi tôi cũng cảm thấy như thế, nhưng mà tôi là quân nhân mà, coi việc phục tùng mệnh lệnh là thiên chức, nơi nào cần thì đi đến nơi đó làm việc.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 505: Chương 505