Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 442: Chương 442

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 442: Chương 442


Là nhân tài ca hát hiếm có.

“Không phải lúc nãy cô đã la to tên của người kia rồi sao? Chỗ chúng tôi không có người nào tên này, một là mời cô quay về chỗ ngồi tiếp tục thưởng thức tiết mục, hai là mời cô rời khỏi phòng ca múa.” Mục Văn Hạo không cho cô ta có cơ hội nói hết lời đã ngang ngược đánh gãy lời cô.

Với lại danh tiếng của Diệp Tử trong ngành này cũng rất tốt, cũng không giống như mấy ca nữ bậy bạ kia, là một người thật lòng yêu ca hát.

Vương Hinh Tuyết chỉ để ý đến người đứng phía sau màn lụa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hiện tại Lâm Thanh chính là chỗ dựa lớn nhất của cô ta.

Cô ta vừa mới nói xong, toàn bộ phòng ca múa đều vang lên vô số tiếng thì thầm to nhỏ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chương 442: Chương 442

“Diệp Ninh, cô có giỏi thì đứng yên ở trên đó!”

Chỉ cần Mục Văn Hạo ra lệnh, Vương Hinh Tuyết sẽ lập tức bị bọn họ quăng ra ngoài ngay.

Lúc này Vương Hinh Tuyết đã nhận ra gì đó, đột nhiên từ trong phòng bao xông ra, la to về phía sân khấu: “Không được nhúc nhích!”

Không cần Diệp Ninh đứng ở phía sau màn lụa đáp lại cái gì, Mục Văn Hạo đã lạnh lùng đi đến trước mặt Vương Hinh Tuyết, đứng giữa phòng ca múa.

Vệ sĩ của phòng ca múa lập tức lên sân khấu, muốn đưa Diệp Ninh đi xuống trước. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ca khúc kết thúc, toàn bộ phòng ca múa đều vang lên tiếng reo hò.

Lâm Thanh cũng không ngại, chỉ giải thích nói: “Chào ông chủ Mục, chúng tôi không phải muốn đến đây để kiếm chuyện. Chúng tôi chỉ muốn xác nhận xem cô Diệp Tử vừa mới hát trên sân khấu có phải là người của đoàn văn công chúng tôi hay không thôi.”

Nhưng mà cô ta nhanh chóng ý thức được cô ta đã không còn đường lui, cưỡng ép bản thân gom hết toàn bộ sự can đảm.

“Tôi là Mục Văn Hạo.” Mục Văn Hạo nói ra tên của mình, kiêu ngạo giống như tất cả mọi người đều nên biết Mục Văn Hạo chính là ông chủ của Hồng Hải vậy.

Cô ta gần như là dùng hết sức bình sinh, cho dù là ở trong không gian ầm ĩ như thế nhưng vẫn làm cho tất cả mọi người đều nghe thấy được.

Đám vệ sĩ hung dữ đứng phía sau anh ta cũng lập tức đi đến hai bên trái phải Vương Hinh Tuyết.

Trong tích tắc, toàn bộ tiếng động đều đột nhiên im bặt, vô số ánh mắt nhất trí nhìn về phía Vương Hinh Tuyết đang đứng.

“Anh là ông chủ nơi đây đúng không?” Lâm Thanh chủ động mở lời với Mục Văn Hạo, chị ấy đương nhiên sẽ không trơ mắt nhìn Vương Hinh Tuyết thật sự đánh nhau với mấy người nơi này.

Mấy năm gần đây chưa từng có người nào dám đến phòng ca múa Hồng Hải kiếm chuyện.

Mấy người Lâm Thanh, Hà Khôn, Từ Minh Vũ cũng đều đi ra khỏi phòng bao, bọn họ cũng không biết vì sao Vương Hinh Tuyết lại dùng phương thức cực đoan như thế để chứng minh thân phận của Diệp Tử.

Trái tim Vương Hinh Tuyết hơi run lên, ý thức được người đàn ông trước mặt đang muốn cản không cho cô ta vạch trần thân phận của Diệp Ninh.

“Anh cũng không biết tôi muốn tìm ai mà...”

Lâm Thanh là đoàn trưởng đoàn văn công, thái độ hiện tại của chị ấy đã coi như rất thân thiện rồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ánh mắt lạnh nhạt của Mục Văn Hạo nhìn về phía cô ta, quan sát một lúc rồi bực bội nói: “Chỗ của tôi không có người mà cô muốn tìm.”

TBC

Lâm Thanh và Viên Học Trí cũng đều lộ ra vẻ bất ngờ.

Cho dù Diệp Tử này rốt cuộc là ai thì kỹ thuật ca hát của cô cũng đã vô cùng hoàn mỹ.

Xung đột, trở nên vô cùng căng thẳng.

Tuy rằng Vương Hinh Tuyết không biết Mục Văn Hạo là ai, nhưng vẫn bị khí thế sắc bén toát ra từ trên người Mục Văn Hạo dọa sợ, hơn nữa chỉ cần nhìn thấy gương mặt mang theo vết đao sẹo của anh ta thôi cũng đã đủ làm người ta cảm thấy nghẹt thở rồi.

Tuy rằng suy nghĩ này rất hoang đường, nhưng cô ấy sẽ không để ý đến sự thật, bởi vì Diệp Ninh vĩnh viễn vẫn cứ là Diệp Ninh.

Cô ta trực tiếp gọi thẳng ra tên của Diệp Ninh, sợ chậm thêm một giây thì người trên sân khấu sẽ rời đi.

“Chào anh, tôi không phải đến đây kiếm chuyện, tôi chỉ đến tìm người.”

Diệp Ninh là ai, không ai biết. Bọn họ chỉ biết hiện tại người ở trên sân khấu là Diệp Tử, là trụ cột của phòng ca múa Hồng Hải.

“Ai đang kiếm chuyện đó?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tất cả khách hàng đều mang theo tâm lý nhiều chuyện tiếp tục quan sát.

Vương Hinh Tuyết cũng không ngờ mọi chuyện sẽ thành ra như thế này, dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Lâm Thanh.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 442: Chương 442